Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
» Hắc Nho Tác Giả: Trần Thanh Vân    
Thiên Hạ Hắc Nho

    Đinh Hạo bất giác buông tiếng cười ầm lên, ý nghĩa của tiếng cười này chỉ có mình hắn mới biết được, ngoài ra không ai hiểu cả. Võ Lâm Chi Hậu trợn tròn đôi mắt giận dữ quát :
    − Chớ có đắc ý quá thế, có gì đáng cười đâu!
    Đinh Hạo dứt tiếng cười nói :
    − Vãn bối lấy làm lạ, mọi người đều ưa thích mang tiểu bối so sánh với Hắc Nho.
    − Chẳng có gì lạ lùng cả, hai mươi năm trước là thiên hạ của Hắc Nho, bây giờ...
    − Bây giờ thiên hạ vẫn của Hắc Nho!
    − Ý ngươi muốn nói sao?
    − Y là võ lâm đệ nhất cao thủ!
    − Ngươi gặp mặt y chăng?
    − Đương nhiên.
    − Cũng đã động thủ với y?
    − Đúng vậy!
    − Thế nào?
    − Luận về công lực, vãn bối chẳng phải tự phụ có thể cùng y đứng riêng một phe mà làm lễ ngang nhau, còn nói về kinh nghiệm giang hồ thì vãn bối phải thua xa một bực.
    − Chiếu theo lời ngươi nói công lực của Hắc Nho đã cao cường hơn năm xưa rồi!
    − Việc năm xưa thì vãn bối không biết được, nhưng trước mắt thì sự thực như thế!
    Võ Lâm Chi Hậu ngước đầu nhìn lên trời xanh, lên tiếng ồ một cái giọng kéo dài ra, thần tình biểu hiện trên gương mặt rất phức tạp, chẳng biết nhất đại cự phách có niên kỷ lớn nhất này đang suy nghĩ những gì cảm khái chăng? Hay là...
    Thình lình Đinh Hạo cảm thấy chói mắt thoát qua một bóng người áo vàng xuất hiện ra, thân pháp thật kinh người chẳng biết y từ phương nào đến lẳng lặng chẳng thấy tăm hơi gì cả đứng ngay hiện trường như u linh.
    Bấy giờ Đinh Hạo mới nhìn thấy rõ y là một quái nhân mặc áo bào vàng dùng vải bao bịt cả đầu, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài.
    Bốn mắt nhìn nhau, Đinh Hạo thầm giật mình một cái, tia ánh mắt hùng dữ chứa đầy địch ý.
    Người bịt mặt áo vàng hướng về Võ Lâm Chi Hậu cúi đầu làm lễ nói :
    − Thái thượng cực nhọc vậy!
    Tiếng xưng hô Thái thượng này khiến Đinh Hạo giật bắn người lên, xem thế địa vị của Võ Lâm Chi Hậu trong Kim Long bang chắc phải duy ngã độc tôn rồi, nãy giờ lại thấy ông lão áo vàng và hai Kinh Long sứ giả đứng ở bên kia vội vàng quay sang hướng y cúi người thi lễ, thế thì chứng tỏ rằng người bịt mặt áo vàng cũng có một địa vị cực cao trong bang, y là ai? Chẳng lẽ y chính là Kim Long bang chủ?
    Ngay lúc này Võ Lâm Chi Hậu trầm giọng nói :
    − Rượt địch thế nào rồi?
    − Đã bị sảy mất!
    − Tại sao vậy?
    − Thạch Văn kiếm của Độc Tâm Phật là Thái thượng hộ pháp của Bắc bảo quá ư huyền kỳ, chẳng có ai địch nổi, phe ta đã hy sinh cả bảy đệ tử, phen này vào núi y là cao thủ nhất lưu của Bắc bảo.
    Võ Lâm Chi Hậu chẳng mấy vui nói :
    − Sao không dùng sát thủ đặc biệt để chế địch?
    − Chẳng có hiệu quả gì cả.
    − Ngươi nói sao?
    − Hào quang của Thạch Vân kiếm ấy ngầm phá cương khí, bất cứ loại ám khí nào đều bị bắn dội ngược lại cả
    − A!
    − Bẩm Thái thượng hạ tọa có thiển ý...
    Y vừa nói vừa liếc nhìn Đinh Hạo nói tiếp :
    − Nuôi hổ lâu rồi phải có hại thôi, chẳng bằng kịp thời trừ khử, chớ nên mạo hiểm làm gì!
    Đinh Hạo chẳng sao hiểu nổi đối phương nói gì nhưng hắn cũng không muốn đi tìm hiểu lời nói không đầu không đuôi ấy làm chi vì nó có liên hệ gì đến mình đâu.
    Võ Lâm Chi Hậu trầm tư một hồi nói :
    − Ngươi cứ lui đi, ta sẽ có ý kiến sau.
    − Vâng!
    Người bịt mặt mặc áo vàng cung kính vâng một tiếng, sau đó nhìn chòng chọc Đinh Hạo một cái rồi lượn mình chạy mất.
    Đinh Hạo lên tiếng nói :
    − Lão đại tỷ, lúc nãy tôn giá có hứa nếu ta tiếp được ba trượng, thì buông tha người này...
    − Đương nhiên ta bấy nhiêu tuổi đời lại thất hứa với ngươi được sao?
    Dứt lời lão vẫy tay một cái nói :
    − Để y ra núi, không được làm khó dễ đến y!
    Ông lão áo vàng cung kính dạ một tiếng, ra dấu cho Phỉ Nhược Ngu rời khỏi nơi đây.
    Đinh Hạo nhướng đôi mày kiếm nói :
    − Lão đại tỷ, xin lượng thứ vãn bối nhiều lời, y có thể an toàn rời khỏi núi chăng?
    Võ Lâm Chi Hậu giọng điệu giận lẫy nói :
    − Ta đích thân ra lệnh, chẳng lẽ không hiệu quả sao?
    Đinh Hạo chắp tay nói :
    − Thế thì vãn bối đã nghĩ vậy!
    Bên kia Phỉ Nhược Ngu cất tiếng nói :
    − Toan Tú Tài, tại hạ xin ghi nhận nhân tình này vậy.
    Đinh Hạo lạnh lùng nói :
    − Từ nay về sau hai ta không còn nợ nần nhau, lần sau có việc tự ngươi lo lấy.
    Phỉ Nhược Ngu chờ Đinh Hạo nói xong, liền phi thân chạy mất dạng, ông lão áo vàng và hai tên Kim Long sứ cũng theo sau chạy mất.
    Võ Lâm Chi Hậu mỉm cười nói :
    − Toan Tú Tài, ngươi trả lời sao về kiến nghị cùng bản bang liên thủ đối phó với Vọng Nguyệt bảo?
    Đinh Hạo suy nghĩ hồi lâu ngập ngừng nói :
    − Vãn bối phải gặp Mai Ánh Tuyết Thiên kim bang chủ sau đó mới quyết định được.
    − Ngươi rất yêu nàng... chăng?
    − Vâng!
    − Phải gặp nàng mới quyết định được ư?
    − Ngươi đã gặp y rồi!
    Đinh Hạo động lòng nói :
    − A! Chẳng lẽ người bịt mặt lúc nãy chính là Bang chủ sao?
    − Đúng vậy!
    − Nhưng bây giờ vãn bối muốn gặp Mai Ánh Tuyết thì sao?
    − Bây giờ chưa được!
    − Trông tình hình như thế chắc nàng chẳng bằng lòng gặp vãn bối rồi, thế thì miễn bàn vậy.
    − Chẳng phải không bằng lòng, hiện giờ y đang luyện tập một môn võ công, cần phải bế môn không gặp bất cứ một ai vậy.
    Đinh Hạo bán tín bán nghi “A” lên một tiếng nói :
    − Vãn bối có việc gấp cần phải làm ngay, xin được phép cáo từ.
    Võ Lâm Chi Hậu lặp lại lần nữa nói :
    − Toan Tú Tài, còn việc hợp tác thế nào?
    − Chờ khi khác tính sau.
    − Ngươi chớ tưởng bản bang không còn người đối phó chẳng xuể với Vọng Nguyệt bảo, tại vì giữa ta và Mai Ánh Tuyết có mối tình đặc biệt, thêm vào đó đôi bên cùng chung một kẻ thù cho nên mới có kiến nghị này...
    Đinh Hạo nóng ruột tìm gặp lão ca ca bèn cười nhạt nói :
    − Vãn bối hiểu được điều này!
    Võ Lâm Chi Hậu trầm tư giây lát vẫy tay nói :
    − Ngươi cứ đi đi!
    Đinh Hạo tra kiếm vào bao, chắp tay xá một xá phi thân chạy về chỗ ẩn thân lúc nãy, xác chết Phong Lưu Tôn Giả Thượng quan Đỉnh vẫn nằm trong bụi rậm, những chiếc đầu sọ người trắng hếu chồng chất lên thân xác của y trông thấy phải khiếp sợ, hắn nhìn sơ cảnh tượng liền lượn mình chạy vào trong rừng, chẳng thấy bóng người lão ca ca đâu cả, lão ca ca lúc nào cũng ưa thích ẩn hiện một cách ly kỳ như thế, sao y lại bỏ đi thế này?
    Hắn phi thân xuống núi tìm kiếm một hồi vẫn không tìm thấy dấu vết gì hết.
    Chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ vào tới một sơn cốc, cỏ dại mọc um tùm bao la, hình như là một địa phương chưa bao giờ có ai dám đặt chân tới.
    Bỗng nhiên Đinh Hạo nhìn thấy một mảnh vải dính trong bụi gai, ở sâu vào bên trong đường sơn cốc khoảng hai trượng, hắn liền biết ngay có người nào hấp tấp vội vàng chạy vào, đã sơ ý bị bụi gai rách mảnh áo.
    Hắn do dự giây lát, bèn phi thân chạy vào đường mòn dẫn tới sơn cốc đó.
    Chạy vào bên trong độ hơn mười trượng bỗng thấy trên mảnh đất sơn cốc khá sạch sẽ ít cỏ cây có một bóng người co quắp nằm đấy mũi kiếm đâm thủng từ ngực ra sau lưng độ một thước dài.
    Đinh Hạo giật bắn người lên, trái tim hắn tý nữa nhảy vọt ra ngoài, vội nhún mình lướt tới, phóng mắt nhìn xem, thấy người ấy mặc áo xám dài, chính là Thiên Thủ Khách Ngũ Thiên Hùng, trái tim đập thình thịch ấy mới ổn định lại được.
    Xác chết nằm co, thanh kiếm dài đâm thủng từ ngực ra sau lưng, những vết máu đông đặc từ lâu, phần trên xác chết có ghim năm nhánh cây khô hình thành bông mai.
    Đinh Hạo hoang mang chẳng hiểu...
    Tại sao Thiên Thủ Khách Ngũ Thiên Hùng lại phơi xác ở đây? Ai đã giết chết y?
    Những cành cây xếp thành hình bông mai tượng trưng cho ký hiệu gì? Chẳng lẽ đây là ký hiệu đặc biệt của người Kim Long bang?
    Xác chết của Thiên Thủ Khách Ngũ Thiên Hùng có đây rồi, còn lão ca ca đâu?
    Lão ca ca thân làm Chưởng môn của Không môn, còn Không môn thì thuộc môn hạ cửu lưu ở chốn giang hồ, có thể nói lão ca ca tình thông chẳng sót môn nào, đương nhiên không đến nỗi bị người ám toán một cách dễ dàng được, như mình đã biết, lão ca ca thất thủ lần vừa rồi, nguyên do tại nghiện rượu, mà trong quầy thì chẳng có rượu, trước kia lão đã lẻn vào Vọng Nguyệt bảo xâm nhập mật thất phát hiện được Cửu Long bài, cũng đủ thấy tài nghệ thân pháp xuất thần của lão.
    Hắn nghĩ như thế này, bèn cảm thấy yên tâm phần lớn.
    Ngay lúc này một bóng người thấp thoáng trong khoảng cách xa Đinh Hạo độ khoảng bảy tám thước, hắn liền phi thân lượn vào rừng rượt theo, và gầm hét một tiếng như sấm nổ :
    − Đứng lại!
    Một cái nhảy vọt ra xa cả thước, đứng sững trên đường ở trước mặt người đó.
    Người bị hắn cản lại là một võ sĩ kình trang áo dài. Trong lúc Đinh Hạo lướt tới, thanh kiếm đã cầm ở trên tay, liền đua kiếm trỏ vào ngực đối phương nói :
    − Báo thân phận ngay!
    Gã võ sĩ ấy hoảng hốt nói :
    − Đệ tử tuần sơn của Kim Long bang.
    − Ai đã giết chết ông lão mặt áo xám tro?
    − Bằng hữu của các hạ.
    − Ngươi nói sao?
    − Ông lão đã cùng đi với các hạ vào cốc lúc nãy.
    Đinh Hạo mừng thầm, lão ca ca đã bình yên vô sự, hắn liền hỏi tiếp :
    − Thế lão đâu rồi?
    − Rời núi rồi?
    − Các người không làm khó dễ hắn ư?
    − Chúng tôi vâng lệnh không được xem các hạ coi như kẻ địch.
    − Thật chư?
    − Điều ấy là sự thực, các hạ còn gặp lại lão nữa mà.
    Đinh Hạo yên tâm biết rằng có thể Thiên Thủ Khách Ngũ Thiên Hùng chạy trốn vào khu rừng đụng phải lão ca ca đang bình yên ẩn núp tại đó, vì thế bị lão ca ca bắt sống đem tới chỗ này sử lý, còn đâm vào người năm cánh là ký hiệu đặc biệt của Không môn, ngoài ra không còn cách nào giải quyết hơn.
    Hắn nghĩ tới đây bèn hỏi lại :
    − Lão bằng hữu của ta rời núi bao lâu rồi?
    − Hơn nửa tiếng đống hồ rồi!
    − Đi về hướng nào?
    − Hướng nam!
    Đinh Hạo nhủ thầm: “Có lẽ lão ca ca chuẩn bị vượt qua Đại Hồng sơn, đi thẳng xuống phía nam Tương Canh, thế thì sớm muộn cũng sẽ gặp lại lão”, hắn bèn vẫy tay nói :
    − Thôi, người cứ đi đi!
    Dứt lời, hắn tra kiếm vào bao, chạy trở ra sơn cốc, nhận rõ phương hướng phi thân chạy về hướng Nam.
    Một hôm, hắn vô tới Hoa Dung là một nơi phạm vi thế lực của Tề Vân trang, Đinh Hạo tìm một khách điếm dừng chân nghỉ ngơi, vì hắn cần phải có thời giờ để chuẩn bị lại kết hoạch hành động phục thù.
    Tề Vân trang là nơi lãnh tụ Nam phương võ lâm, mình một mình một ngựa một thương tầm thù chẳng phải chuyện dễ làm đâu, hành động lần này chỉ được thành công chứ không cho phép thất bại.
    Vào đêm khuya, Đinh Hạo đối diện ngọn đèn dầu nghĩ nát óc, quyết định ban đầu là ngang nhiên gõ cửa, sau khi gặp được Trang chủ Thiên Nam Thần Long Dư Hóa Vũ sẽ tỏ rõ thân phận, kết liễu oán thù.
    Hắn còn đang suy nghĩ ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ cọc, cọc hắn giật mình hỏi :
    − Ai đó?
    Một giọng nói rất quen thuộc vọng vào :
    − Đinh đệ, chính ngu huynh Diệp Mậu Đình đây!
    − A! Sao Diệp huynh...
    Đinh Hạo giật mình không ngờ Diệp Mậu Đình lại đích thân tìm tới đây, cũng được cùng hắn vào trang càng tiện hơn, sẵn dịp mình tìm hiểu chút ít về tình hình hiện tại trong trang luôn, hắn nghĩ thế bèn nói :
    − Mời vào!
    Diệp Mậu Đình mở cửa bước vào chắp tay làm lễ, ra vẻ hớn hở nồng nhiệt nói :
    − Đinh đệ, ngọn gió nào đã thổi đệ tới đây, chúng ta lại có dịp tâm sự nữa rồi!
    Đinh Hạo cũng chắp tay hoàn lễ nói :
    − Sao Diệp huynh biết tiểu đệ xuống phương Nam?
    − Há ha Đinh đệ chưa bước chân vào Tương Cảnh thì bản trang đã được tin tức rồi.
    − Mời ngồi!
    Đinh Hạo kéo cửa lại, hai người ngồi xuống, gương mặt của Diệp Mậu Đình biểu lộ nét thành khẩn và sung sướng khiến Đinh Hạo cảm thấy áy náy vô hạn, mình thì cố ý tìm thù mà tới đây, phía sau nụ cười này sẽ là trận ác đấu sinh tử.
    Diệp Mậu Đình ra vẻ hào hứng không tả nói :
    − Chuyến này Đinh đệ vào Nam là có công việc hay là du ngoạn tới?
    Đinh Hạo chụp lấy cơ hội nói :
    − Có một đại sự cần làm!
    Diệp Mậu Đình cau mày nói :
    − A! Chẳng biết ngu huynh có nên được biết sơ qua đại sự mà Đinh đệ phải làm hay không?
    − Đương nhiên, cần phải nhờ Diệp huynh ra sức...
    Nói thế thì khách sao rồi, chuyện của Đinh đệ dù cho có vào rừng đao, núi lửa thì ngu huynh cũng chẳng từ.
    − Tiểu đệ xin đa tạ trước vậy!
    − Không dám, Đinh đệ muốn làm đại sự gì đây?
    Đinh Hạo trầm tử giây lát nói :
    − Bây giờ tiểu đệ muốn hỏi hành tung của hai người.
    − Xin tiểu đệ cứ hỏi, ngu huynh nếu biết sẽ phụng cáo ngay.
    − Có một người coi bói xem tướng trước Nhạc Dương lầu là Bán Bán Tẩu...
    Hắn vừa nói vừa nhìn chòng chọc và mặt Diệp Mậu Đình như là muốn nhìn xuống tận đáy lòng y không bằng.
    Diệp Mậu Đình cau mày nói :
    − Đúng thế, quả thật có một người như thế, vì hành tung của y chẳng có gì là đáng nghi, nên bản trang đã không mấy chú ý tới y, y đã rời khỏi Nhạc Dương một thời gian khá lâu rồi.
    Đinh Hạo nóng ruột hỏi tới :
    − Có biết y đi đâu không?
    − Điều này... chẳng rõ lắm, ngu huynh có thể cho người đi tìm ngay.
    − Còn một người nữa!
    − Còn ai?
    − Toàn Tri Tử Võ Lâm Vạn Sự Thông người mà đã có tiếng tăm một thời ở chốn giang hồ, lão vào Nam rồi mất tích luôn.
    Diệp Mậu Đình ngạc nhiên lắc đầu nói :
    − Thế thì chưa nghe nói bao giờ!
    Ngay lúc này thấy tiểu nhị bưng một chiếc bàn và rượu thịt vào bày tại giữa phòng, Đinh Hạo lấy làm lạ nói :
    − Làm gì thế này?
    Diệp Mậu Đình mỉm cười nói :
    − Đệ đi đường xa cực nhọc, huynh có chút tấm lòng thành kính đệ một ly rượu cho bớt mỏi mệt!
    − Đệ nào dám đảm đương như thế?
    − Anh em chúng ta phải có chung rượu mới cởi mở tâm sự được, vào trong trang chúng ta mời uống nhiều hơn.
    Đinh Hạo thật chẳng muốn làm phiền đối phương, nhưng cũng chẳng thể chối từ, đành phải đón nhận mối nhân tình này thôi.
    Bàn rượu được chuẩn bị xong xuôi, tiểu nhị đốt sáng hai ngọn đèn dầu, tức thì gian phòng sáng như ban ngày, sau đó hai người vào bàn cụng ly.
    Rượu quá nửa tuần, Diệp Mậu Đình thở dài một cái, Đinh Hạo thấy thế bèn tò mò hỏi :
    − Diệp huynh có tâm sự gì chăng?
    Diệp Mậu Đình cười nhạt nói :
    − Một sự biến khó giải quyết!
    − A! Tiểu đệ có thể giúp sức chăng?
    − Về sau có lẽ sẽ cầu sức của đệ, nhưng trước mắt đệ chẳng giúp được gì đâu.
    − Có thể cho đệ biết sơ sự việc chăng?

Xem Tiếp Chương 83Xem Tiếp Chương 116 (Kết Thúc)

Hắc Nho
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Đang Xem Tập 82
  » Xem Tiếp Tập 83
  » Xem Tiếp Tập 84
  » Xem Tiếp Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
  » Xem Tiếp Tập 88
  » Xem Tiếp Tập 89
  » Xem Tiếp Tập 90
  » Xem Tiếp Tập 91
  » Xem Tiếp Tập 92
  » Xem Tiếp Tập 93
  » Xem Tiếp Tập 94
  » Xem Tiếp Tập 95
  » Xem Tiếp Tập 96
  » Xem Tiếp Tập 97
  » Xem Tiếp Tập 98
  » Xem Tiếp Tập 99
  » Xem Tiếp Tập 100
  » Xem Tiếp Tập 101
  » Xem Tiếp Tập 102
  » Xem Tiếp Tập 103
  » Xem Tiếp Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
 
Những Khác