Ấp úng không ra được nửa lời Tình thu bi thiết lắm thu ơi! Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi Nằm gắng đã không thành mộng được Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi Ngàn trùng sương tỏa, cây e lạnh Chỉ có thông kia chịu với trời.
Kết Thúc (END) |
|
|