Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Nghiệp Quả Tác Giả: Đức Ban    
    Nhà hắn mở lối ngõ hướng ra sông Duềnh. Vào tiết trăng tròn, triều cường, nước sông dâng ngập bờ bãi, mấp mé bậc đá trước cổng. Về đêm tiếng sóng thì thào vọng vào tận giường ngủ dựng hắn dậy, xoay đầu hắn hướng ra sông. Hắn thấy không chỉ trên mặt sông mà khắp nơi trong tầm mắt dờn dợn ánh lân quang trắng xanh. Nhiều đêm hắn đã nhìn thấy thứ ánh sáng ma quái ấy, quen đến mức, những ngày sông thoi thóp, trăng sáng rờ rỡ, không có ánh lân quang, mắt hắn vẫn dõi về phía sông với cảm giác chờ đợi mơ hồ. Rồi hắn đi bộ đội. Hắn phục viên sau tám năm len lỏi từ mặt trận B5 vào Tây nguyên xuống duyên hải miền Trung rồi vòng lên Trường Sơn Đông. Đêm đầu tiên ngồi nói chuyện với mẹ và đám đông người làng, bất giác hắn ngoảnh nhìn dọc lối ngõ xuống sông. Không thấy ánh lân quang trắng xanh.
    - Sông cạn à? - Hắn hỏi trống không.
    Mẹ hắn bảo:
    - Cạn hết rồi, giếng đào cũng đã trơ đáy ra, bữa nắng hạn phải qua sông sang làng Đoài xin nước ngọt.
    - Làng Đoài à? - Hắn thở dài, chợt nhớ Thung, thấy buồn. Hắn chia tay Thung trong rừng, anh ta lên cao điểm 423 còn hắn vào Trạm giao liên để ra Bắc. Lúc ấy, gần nửa đêm, chung quanh lặng phắt, Thung lấy trong ba lô ra một cái đồng hồ đưa tận tay hắn và nói, giọng rưng rưng:
    - Về nhà, mày đến làng Đoài hỏi cô Sương áo trắng và đưa cái này cho cô ấy. Nói cô áo trắng vì cái làng ấy có hai cô tên Sương, một cô Sương thích mặc áo đen, Sương của tao thường mặc áo trắng. Lặng một lúc nói thêm - Mặt sau đồng hồ này tao có khắc hình tao và Sương áo trắng làm lời hẹn chung thủy. Thế thôi… Canh một là khai hỏa, tao phải đi đây…
    Sang canh tư thì bom đạn san phẳng cao điểm 423. Hắn nghĩ Thung đã chết. Bíu vào ý nghĩ ấy mà hắn lần lữa qua một kỳ con nước mới lên đò ngang sang làng Đoài. Cô gái tên Sương mắt rân rấn nước ngước nhìn hắn, khẽ thở dài và nói:
    - Cả làng Đoài đến nay chưa có ai về, và chắc là không có ai về nữa…
    Hắn buông giọng:
    - Ờ… Trong ấy bom đạn, na pan, chất độc… khủng khiếp lằm.
    Hắn thò tay vào túi áo, ngón tay khẽ chạm vào cái đồng hồ nhưng không biết vì sao, mãi về sau này, hắn cũng không biết vì sao, những ngón tay của hắn không hề động cựa.
    Lúc sau, hắn nói:
    - Trước khi Thung lên chốt, chúng tôi có ngồi với nhau một lúc.
    Sương hỏi:
    - Anh ấy không nhắn gửi gì à?
    - Không - Hắn đáp nhanh, như một phản xạ.
    Cô gái cúi đầu im lặng. Sau bữa ấy cứ vài ngày một lần hắn lại xuống bờ sông gọi đò sang làng Đoài. Nơi bến đò ấy, xưa có cái cầu Nu ba nhịp bằng gỗ nối hai bờ. Năm nào đó một cô gái lạ lên giữa cầu nhảy xuống sông, rồi thì liền liền cứ mùa mưa đến lại có người trong làng hoặc người miền khác tìm về cầu Nu nhảy sông tự tử. Từ đâu đó ra chuyện một chàng trai đi đò dọc bị nước cuốn khi còn nguyên bao quy đầu, xác nằm ngoài nghĩa địa nhưng vong thì khát thèm đàn bà con gái mới tìm đến ngụ dưới chân cầu Nu. Dân làng truyền thế rồi họ phá cầu xếp gỗ thành đống châm lửa đốt. Lửa cháy suốt ba ngày hai đêm, tàn than rải đen mặt sông. Mố cầu được san phẳng, rải đá dăm làm bãi chờ đò cho khách… Mỗi lần qua đò, hắn nhặt một viên đá bỏ vào túi quần, “để tính lần sang với cô ấy”, hắn tích góp đủ mười bảy viên đá thì cưới Sương áo trắng làng Đoài. Đám cưới đi thuyền qua sông. Hai con thuyền gỗ và một mảng bè nứa tươi. Mẹ hắn như chỉ chờ thế, bà bỏ vợ chồng hắn về cõi âm gian. Bà đi vào một đêm tối trời, gió mưa sập sìu. Ngày giỗ Đại tường mẹ, hắn say rượu nửa đêm mới tỉnh, mở mắt không thấy vợ đâu, chỉ thấy đồ đạc rải tung trên nền nhà đất nện. Chẳng biết sao hắn lại nhoài người căng mắt nhìn theo lối xuống sông Duềnh. Mưa rả rích, chớp dây thả chân xuống mặt sông nhâm nhi ánh lân quang xanh. Hắn nghĩ tới ma cầu Nu và vội vàng xô cửa chạy xuống bến đò. Giờ ấy người lái đò về làng, con đò trôi giữa sông, chòng chành. Cô ấy đã nhảy sông? - Ý nghĩ như ánh lửa lướt qua đầu hắn, nóng bỏng. Mãi về sau, hắn cũng không hiểu được vì sao lúc thấy con đò trôi giữa sông hắn lại nghĩ và tin Sương đã tự tử. Hắn thuê thợ lặn, dân kéo lưới vạn chài ngược, xuôi dọc sông, xuống tận nũi Đà Linh gần biển tìm vợ, nhưng không thấy tăm hơi. Hắn thành tù nhân của trống vắng và cô đơn. Đêm đêm, nhất là những đêm mưa, hắn lại lẩm rầm câu hỏi, vì sao? tại vì sao? Rồi thì nguôi ngoai dần. Cái ăn, cái mặc không buông hắn. Hắn chọn nghề xe ôm, cái nghề lấy tiền nóng và không phải đầu tư vốn liếng.
    Một đêm nọ, hắn giật mình choàng tỉnh vì tiếng gọi vẻ gắt gỏng lẫn trong tiếng gió xào xạc ngoài vườn:
    - Xe ôm à, mày chui lủi đâu vậy? Vào ga tàu ngay. Hắn bật dậy, mở hé cánh cửa nhìn ra cổng.
    Chỉ thấy những đám hoa nguyệt quế lờ nhờ trắng trong màn đêm. Chẳng thấy ai. Hắn xòe bàn tay vuốt mặt, rồi đóng cửa định quay vào giường ngủ tiếp thì tiếng gọi lại vọng vào:
    - Ra đi, tao đã chờ, tao đang chờ ở sân ga.
    Khỉ thật, giọng nói đầy quyền uy, bí ẩn mà nghe cứ như có quen biết nhau. Hắn vò đầu, nghĩ biết đâu là một thằng bạn nào đó thật. Lâu nay, thi thoảng lại có đồng đội xuất hiện lúc nơi này, lúc nơi kia, đứa thì ngồi xe con ve áo đầy sao, người thì ốm o, xiêu vẹo. Hắn lại mở cửa, mắt nhìn trời đêm
    - Chết dúi đâu mà lâu vậy? - Lần này giọng nói lộ vẻ tức giận.
    Hắn vội vàng dắt xe ra đường. Sân ga vắng vẻ, gió lùa xào xạc rác rưỡi trên mặt đất trống trải nồng nặc mùi cống rãnh. Có ma nào đâu, hắn lầm rầm và định quay về, nhưng có cái gì đấy vởn lên trong đầu, bụng dạ thì cứ thắc thỏm, không yên. Rồi bỗng một bóng đen lù lù tiến về phía hắn, sững lại, cách hắn một tầm tay với. Bấy giờ mưa phùn giăng giăng, còn chếch trên đỉnh đầu mặt trăng nhợt nhạt lúc ẩn, lúc hiện sau làn mây xám. Cái bóng đen ấy là một người đàn ông khẳng khiu mặc bộ áo quần màu đen rộng thùng thình, không nhìn rõ mặt vì cái mũ vải sập xuống mẳt và cổ áo dựng cao tận mũi.
    Hắn độp hỏi:
    - Ông vừa gọi tôi à?
    - Tao gọi hàng chục năm rồi - Người áo đen bảo.
     Hắn nói:
    - Làm chi có chuyện ấy, chuyện gọi hàng chục năm ấy.
     Người áo đen cười khành khạch:
    - Có đấy. Quên à?
    - Con khỉ - Hắn lẩm bẩm, đi hay không thì một câu cho xong.
    Người áo đen bỗng hỏi, giọng nghe như tiếng vọng từ trong lòng đất lên:
    - Mấy giờ rồi?
    Hắn sờ lên túi áo ngực, rồi rụt nhanh tay về như chạm phải than bỏng. Cái đồng hồ của Thung đã biến mất vào cái đêm mưa sụt sùi vợ hắn bỏ hắn ra đi. Hắn dụi mắt, nói:
    - Ta đếch biết. Hắn vội quay mặt để tránh làn hơi lạnh phả ra từ người áo đen.
    - Mấy giờ? Tiếng hỏi lại vọng ra từ cái bóng đen.
    - Lằng nhằng - Hắn cáu kỉnh quay xe nửa vòng.
    Người áo đen nhìn lên trời, rồi nói:
    - Đi.
    Hắn hỏi:
    - Đi đâu?
    - Núi Đà Linh - Người áo đen nói.
    Hắn giật mình, nghĩ Núi Đà Linh đơn độc, hoang vắng nằm cạnh cửa sông Duềnh, chỗ trú ngụ của chồn cáo, dơi, chim chóc và rờn rợn những câu chuyện về chết chóc, ma quỷ. Hồi chiến tranh Đà Linh là trạm dừng chân của bộ đội chờ vào đường mòn Trường Sơn. Trước khi hiệp ước hòa bình được ký ba canh giờ, bảy máy bay từ biển ào vào trút bom xuống Đà Linh, người chết không đếm được. Sau này người ta xây dựng một nghĩa trang Liệt sỹ bên tê sông ngoảnh nhìn núi Đà Linh.
    Hắn bỗng thấy lòng bất an, vội hỏi:
    - Ông từ đâu đến đây.
    - Trên rừng - Người áo đen nói xong thì thở dài.
    Những làn hơi lạnh buốt theo tiếng thở dài ấy vuốt lên mặt, lan xuống cổ, tràn vào vòm ngực hắn. Hắn rùng mình, nói:
    - Đêm tối không đi được đâu.
    Người áo đen lạnh lùng, gióng một:
    - Phải đến đấy trước nửa đêm.
    Tay nắm chặt vào ghi đông xe, hắn nhìn thật gần khuôn mặt người khách. Vẫn chỉ thấy những vệt ghồ ghề đen… bất giác một cơn run lan dọc xương sống. Hắn thò ngón tay vào mũ gãi đầu và buông giọng:
    - Nãy bảo là về đâu?
    Người áo đen giẫm chân, hình như cả lắc lắc đầu:
    - Đã bảo một lần là về núi Đà Linh. Chưa nghe à?
    Hắn lầm rẩm, đêm khuya khoắt có ai dại dột mò đến chốn ấy…
    Hắn chưa dứt ý nghĩ thì người áo đen đã ngồi lên yên xe, đôi chân đi dày đặt đúng trên thanh đỡ.
    Hắn nói:
    - Mười lăm đồng, đi không?
    Người áo đen chém tay vào màn đêm, nói:
    - Xong.
    Hắn vặn ga, giẫm cần số. Ánh đèn pha phát ra một luồng sáng trắng dọc mặt đường nhựa loang loáng nước. Trời đất u ám, mỗi mặt trăng thì đã khuất trong mây.
    Hắn lựa lời cốt tỏ chút thân thiện:
    - Nghe giọng lưỡi ông cứ như ông là nhà Sư trụ trì ở Chùa…
    Người áo đen ngắt lời hắn:
    - Cái gì mà chùa với lại chiền? Ta ở rừng đánh giặc xong thì về làm mỗi việc vớt người chết trôi sông.
    Hắn giật mình quay nhìn phía sau hỏi:
    - Vớt người chết à?
    Người áo đen nói chậm:
    - Bao kẻ tự tử vì bị dối lừa, tự tử vì tình vỡ, vì ham hố, vì nhục dục, vì phẫn uất trước bất công, độc ác. Cái thời sao mà nhiều lắm những kẻ ấy... Ôi, nghiệp quả quả không buông tha ai.
    Gió đánh giọng nói ông ta tan ra, mất hút vào màn đêm. Đúng lúc ấy, bánh xe vấp phải một tảng đá trên đường, chao đảo. Tiếp đó một quãng dài, cả hai im lặng. Bất giác, hắn cất tiếng hỏi:
    - Nhà ông ở núi Đà Linh à?
    Người áo đen nói:
    - Không có nhà.
    Hắn lại hỏi:
    - Còn vợ con?
    Người áo đen bảo:
    - Mất rồi.
    Hắn hỏi:
    - Bị bệnh à?
    Người áo đen bảo:
    - Bị mất.
    Hắn càu nhàu:
    - Ăn nói nghe khó hiểu bỏ mẹ…
    - Giống như mày đấy, bị mất... - Giọng người áo đen bỗng nhẹ tênh tênh
    Hắn vội hỏi:
    - Ông biết tôi à?
    Người áo đen cười khành khạch:
    - Cõi dương như cõi âm, người và vong, vong cũng là người, biết nhau tuốt.
    Sống lưng hắn lạnh buốt. Hắn ngoảnh đầu về phía sau hỏi:
    - Ông là người ở với vong, hay ông là vong…?
    - A Di đà… Duyên kiếp… - Người áo đen kéo dài giọng như tụng kinh.
    Máy xe khặt khừ, nó đang đi dưới chân một ngọn đồi trọc. Gió xoáy bên vành tai, mồ hôi tràn vào mắt hắn cay xè. Phía trước, trong bóng đêm đùng đục sừng sững một dãy núi. Nhỏn cao nhất chọc thẳng vào đám mây đen lùng nhùng. Đường viền mào núi khập khểnh loé lên nhưng tia sáng màu thiếc. Sỏi lạo xạo dưới bánh xe. Chốc chốc một viên sỏi bất ngờ bật “tách” vào ướm nhựa. Hai bên đường loi phoi những ngọn cây trơ trụi trong sương đêm dày đặc. Hắn đã thấy rõ những hình thù kỳ dị, chắc là đá và cây dại trên sườn núi. Đây đó những mảnh đen bí ẩn bay lượn chập chờn và nghe tiếng cú rúc rờn rợn.
    - Rẽ phải - Người áo đen nói.
    Hắn bẻ lái. Xe men theo lối mòn nhỏ ngoằn ngoèo giữa bãi lau, hắn nhận biết nhờ những vệt hoa trắng lờ nhờ. Một con chim nghe động bay vụt lên, vỗ cánh thảng thốt. Hắn giật mình, ớn lạnh. Xe loạng quạng.
    Người áo đen hét:
    - Đường gần sông.
    Hắn hỏi nhanh:
    - Sông ở đâu?
    Người áo đen nói:
    - Mày đừng nhìn bằng hai con mắt.
    Hắn lầm bầm:
    - Không nhìn bằng hai con mắt thì nhìn bằng cái đ… gì?
    Người áo đen vỗ mạnh vào vai hắn, nói:
    - Dừng xe.
    Hắn giẫm phanh. Bánh xe cụng vào những thanh gỗ đan cài vào nhau giống một cánh cổng, sau “cánh cổng” là một khoảng trống lùng nhùng sương đêm. Cuối khoảng trống vách núi đựng đứng, chỗ sẫm đen, chỗ trắng nhợt. Hắn bỗng nghe tiếng bước chân vang lên trong đá, nhưng không thấy người. Người áo đen rời yên xe, lấy trong túi quần ra cái gì đấy đưa lên mắt nhìn rồi vượt nhanh qua hắn. Hắn thoáng nghe ông ta lầm rầm, 1 giờ 1 phút. Hắn ngửng nhìn trời. Trời mù mịt sương. Mặt trăng vàng úa, nhợt nhạt hắn nom thấy lúc ở trên sân ga khuất lấp sau mây đen. Như một phản xạ, hắn áp tay lên túi áo ngực. Tim hắn đập thình thịch. Sương mù từ đâu đó bốc lên rồi trườn ra chỗ hắn đứng. Mãi không thấy người áo đen xuất hiện. Người hay ma? Ta cần tiền, mười lăm đồng. Lấy xong là phắn, mặc kệ người với lại ma… Hắn nghĩ nhanh, rồi dắt xe vào bãi trống, đằng trước là những bậc đá dẫn vào một hang động sâu hút. Hắn nhìn quanh. Người áo đen lướt qua hắn, nhẹ như làn gió. Hắn nghe rõ ông ta nói với ai đó, ở đâu đó:
    - Đã đưa được hắn đến, trời tối, đường gập ghềnh không đi nhanh được nhưng vẫn còn kịp…
    Văng vẳng tiếng người đâu từ trong vách đá vọng ra:
    - Em còn để nó dưới sông.
    - Xuống lấy lên đây. Còn kịp - Tiếng người áo đen.
    Bất ngờ những mảnh lửa hình lá cây quét trên vòm hang. Chợt trên vách đá trước mặt hắn hiện lên hình một người con gái thân thể mỏng tang và trắng một cách lạ lùng. Nhiều tia sáng bí hiểm từ đôi mắt cô gái dọi vào ngực hắn, lạnh buốt. Không phải, không phải, không phải… tâm thức hắn kêu lên. Mảnh lửa vụt tắt và cái bóng trắng men theo vách đá vụt biến mất.
    Người áo đen đến bên hắn nói, như giải thích:
    - Khách dưới sông. Còn nhớ không?
    Hắn nhìn về phía cái bóng trắng hình người vừa biến mất. Nơi ấy hiện lên một luồng ánh sáng trắng bệch xuyên giữa những tảng đá hình thù kỳ dị, rồi kéo dài nối vào khối sương mù màu nước gạo đang chậm chạp tan loãng lộ dần khúc sông nước chảy xiết, sôi sục với những lườn sóng đuổi nhau bắn tung vào sương mù vô vàn tia lân quang xanh. Xa hơn, bên tê sông, nơi nghĩa trang, lơ lửng mấy đốm sáng vàng. Hắn bấm ngón tay trỏ vào ngón tay cái nén cơn sợ hãi, lảo đảo thụt lùi ra cửa hang.
    Người áo đen đặt bàn tay lên vai hắn nói:
    - Đứng lại.
    Hắn run rẩy nói:
    - Tôi cần về, đường còn xa…
    Người áo đen uôm khuôn mặt ngang dọc những sẹo sát mặt hắn, răng cửa loé những tia sáng trắng nhởn, nói:
    - Ừ, đường xa, thì về. Tao sẽ trả tiền rõ ràng. Nán lại chờ cô ấy lên…
    Hắn gần như chồm lên người áo đen, giọng ríu lại:
    - Các người là ai?…
    Người áo đen nói, giọng âm âm u u:
    - Còn hỏi vậy ư?
    Vừa lúc ấy, trên vách đá cạnh luồng sáng vàng bệch bạc đột nhiên hiện lên hình bóng cô gái áo trắng và chỗ ấy vang lên chuỗi âm thanh giống như tiếng người, nhưng không nghe rõ lời.
    Hắn im sững, tay chân cứng đờ. Người áo đen thoắt cái biến mất vào sương mù. Đột ngột vút lên tiếng cười lanh lảnh, rờn rợn khắp nơi. Hắn rùng mình. Một cái gì đó chạy rần rật trong đầu. Hắn vội vàng nhảy qua mấy bậc đá, sấp ngửa chạy đến nơi để xe máy. Hắn chồm lên yên xe, giẫm cần số, vặn hết tay ga, cái xe tội nghiệp hực lên từng cơn. Nó lao vào bóng đêm. Đến con dốc lên quãng đường men theo chân ngọn đồi trọc, máy xe lịm đi. Đáng ra phải tiến về phía trước thì nó lại thụt lùi. Hắn nhảy xuống khỏi xe, một tay cầm ghi đông, một tay nắm thành yên dồn sức đẩy. Xe tiến một tầm tay, hắn nhấc chân, như có ma quỷ nào níu kéo, nó lại lùi về chỗ cũ. Cứ thế, tựa hồ hắn không tiến thêm được tấc nào. Gần như tuyệt vọng, hắn mặc cho xe trôi. Rốt cuộc hắn trở lại chân dốc rẽ ngoặt vào hang đá. Người áo đen như từ trên trời rơi xuống, một bản tay quặp xuống vai hắn, bàn tay kia đặt vào tay hắn một vật tròn dẹt như cái bánh trôi mẹ hắn thường làm để cúng vong hồn đêm rằm tháng Bảy và nói, giọng buồn thượt:
    - Cô Sương trả. Mày cất giữ lấy cái nghiệp quả của mày …
    Lồng ngực hắn bỗng nhói đau, rồi những lưỡi lửa quét qua mớ ký ức hổn độn, bết bát trong đầu… Cái đêm mưa gió sập sìu, sau khi lục tung đồ đạc trong tủ, vợ hắn bỏ hắn xuống bến đò. Cữ nào đấy lúc nửa đêm về sáng, hắn ra đến bờ sông chỉ còn thấy con đò chòng chành…
    - Không phải. Không phải… Lần này thì không chỉ tiếng kêu trong tâm thức mà tiếng thét của hắn vang vọng âm âm giữa những vách đá vây bọc chung quanh. Hắn quỳ thụp xuống. Chung quanh hắn sương mù đùng đục, từng lớp chồng lên nhau trườn theo vách đá trong tiếng gió ràn rạt, rú rít, khoan xoáy. Hắn lồm cồm ngồi dậy, như có những bàn tay kéo, đẩy chân hắn trầy trật trên lối đi gập ghềnh giữa hai vách đá nghiêng nghiêng theo luồng sáng bệch bạc ra phía sông. Người áo đen và cô gái áo trắng đang dập dềnh trên sóng sang bờ bên kia, nơi đang lơ lửng những đốm than đỏ trên những ngôi mộ trắng. Hắn đi. Phía trước hắn là Sương áo trắng và người áo đen. Hắn đi. Sương áo trắng và người áo đen xa dần, khuất sau sóng nước. Hắn đi vào sông. Sông nhâm nhi ánh lân quang và sương mù như mưa. Hắn giơ hai tay lên trời, nước sông lạnh buốt trùm lên người hắn.
     *
    Đọc câu chuyện trên, ai cũng đồ chừng hắn đã chết đuối trong sông Duềnh dưới chân núi Đà Linh, chẳng có ai ngờ hắn vẫn đêm đêm dắt cái xe máy cũ kỹ ra sân ga đứng thẫn thờ nhìn quanh, khách có hỏi đi xe thì lắc đầu. Cứ thế, nhiều lắm đêm…

Kết Thúc (END)
Đức Ban
» Cô Nhi Nhỏ Bé
» Nghiệp Quả
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Mùa Mắm Còng
» Quà Giáng Sinh
» Tuyết
» Hoa Học Trò
» Đời Khổ
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Người Dưng Làm Má
» Xác Ngọc Lam