Đêm sẽ lặng để cho lòng nức nở
Hạt sương ngà mắc nợ giọt lệ rơi
Môi trầm thêm hơi thở cũng tơi bời
Treo giấc ngủ nghe đời tương tư rụng
Men rượu nặng mắt mờ đi không đúng
Uống bao rồi nghe bụng báo mình say
Có lẽ đêm không tưởng nhớ đến ngày
Ly rượu nữa mặt mày sưng như híp
Đêm vẫn thở biết chăng ngày mới chết
Cuộc chửa tàn sao biết ngưỡng thương đau
Uống ly thêm...chắc hẵn nặng cái đầu
Thôi bỏ lại con sầu nơi góc tối
Tay quờ quạng trong cuộc đời trôi nổi
Đến bao giờ bóng tối nhạt phôi phai
Để hồn ta...thôi thấy cảnh đêm dài
Chung rượu cặn nghẹn ngào vần thơ vỡ
Trăng vẫn sáng mà đầu không còn nhớ
Hẵn rằng say đêm sợ nghĩa phụ phàng
Cuộc đời nào cũng mang nỗi đầy vơi
Tròn rồi khuyết cả đời đêm vô tận
Kết Thúc (END) |
|
|