Ông đành bỏ nó một mình sao
Lỡ nợ nần nhau tiếng hỏi chào
Thuở nọ mơ trời bên vũng nước
Bây giờ giết mộng giữa trời cao
Còn chi bến cạn dòng xa bủa
Lại nghĩ tình sâu hố thẳm đào
Tiếc những đêm vùi hương thảo mộc
Bây giờ sống được phải nhờ phao.
Kết Thúc (END) |
|
|