Em bước đi giữa miền tuyết trắng
Ta nhìn theo chống chếnh cơn say
Trong lối mộng mênh mông hư ảo
Em oằn mình cao ngạo tự tôn!
Ờ, vẫn biết,
Đường chiều cong
Em ngập nghềnh dò dẫm bước chân.
Em tìm gì? Khi nỗi niềm mãi chênh vênh
Để yêu thương lênh đênh không bến đợi
Con thuyền tình đi mãi chẳng đến bờ!
Gió gào thét từng đêm, từng đêm băng lạnh
Nửa hồn côi buốt giá cõi mênh mông
Giữa hư không, em ảo ảnh xa mờ
Ta xé lòng thổn thức cô liêu...!
Kết Thúc (END) |
|
|