Thế sự ươn hèn tưởng đã quên
Người than kẻ khóc lụy uy quyền
Ta dòng rượu đắng từng đêm dỗ
Mẹ mảnh thân gầy mỗi tối khuyên
Để gánh Hoàng Hoa mình giữ lại
Vì manh Cẩm Tú họ buông thuyền
Căn nhà mọt rỉa cùng năm tháng
Những dạo đông về khó ngủ yên
Kết Thúc (END) |
|
|