Phận đàn bà cứ níu vào tôi
như định mệnh- mỗi khi cầm bút
một chút nắng - một chút sương
trong sắc chiều bảng lảng
nghe câu hò
nhoi nhói cánh cò xưa
Phận đàn bà
khuất bóng cơn mưa
cứ cợt nhả - vu vơ - tan biến
đánh thức trong tôi
con người
đen trắng
giữa đục trong - đâu bến đâu bờ
Người đàn bà trong tôi
nhặt phút lẳng lơ
gieo xuống đất hạt mùa năm tháng
mong uống cạn đầu nguồn - cơn khát
thao thức một đời
đời thức một vần thơ
Người đàn bà trong tôi
như thể dại khờ
khóc khóc cười cười - như say như tỉnh
trong phút chốc - bỗng hóa thành cổ tích
thèm nghêu ngao dưới bóng trăng tàn...
Kết Thúc (END) |
|
|