Con phố buồn vừa khoác áo mùa đông
Đời trầm mặc như dòng sông phẳng lặng
Bến hoàng hôn đan xen vài sợi nắng
Tiếng thơ ai xa vắng giữa khoang chiều
Ngày nhạt nhoà như vạt nắng hoang liêu
Tình hờ hững tựa cánh diều không gió
Mộng sầu vây những đêm dài vàng võ
Em đơn côi lối nhỏ thẩn thơ về
Người gối sầu bên chén rượu u mê
Kẻ đau đớn giữa đôi bề thương nhớ
Khói vàng tay thuốc môi tàn cháy dở
Góc suy tư hoang vỡ ước mơ buồn
Vó ngựa chiều dẫm nát cõi càn khôn
Con mưa nhỏ chập chờn chao bãi sóng
Tình lữ thứ ru đời trong cõi mộng
Đem câu thơ đan võng thế gian nằm
Chén rượu buồn mơ ký ức xa xăm
Đêm khuya khoắt nhọc nhằn men ái ố
Đời bạc bẽo cuộc tình trường hỷ nộ
Cơn sân si ham hố nghĩa gian trần
Dấu lụa là như cơn gió phù vân
Đời ác mộng bám bụi trần nhơ nhuốc
Ngửa bàn tay vết da sần gầy guộc
Nghe con tim đau buốt cõi nhân tình
Thôi cũng đành chút được mất hư vinh
Xin trả lại cuộc hành trình dang dở
Ngày đã chết xin chôn cùng quá khứ
Bến nhân gian thi lữ có vui gì.
Kết Thúc (END) |
|
|