Ta đã từng là tất cả, vì nhau
Để rồi xa, rồi quay đầu ngoảnh mặt
Hóa bi thương, đượm màu buồn nước mắt
Chuyện tình sầu tim thắt chặt không phai
Ta đã từng, không là của một ai
Rồi định mệnh an bài ta gặp mặt
Buồn cười thay với bao điều chưa chắc
Vậy mà lòng lại tự khắc tên em
Ta đã từng... một mình giữa màng đêm
Để ngẫm lại những êm đềm một thuở
Nơi có em khung trời hòa nỗi nhớ
Bỗng nhạt mờ lệ đẫm, nợ không duyên
Ta đã từng mơ về chốn bình yên
Hạnh phúc nhỏ, con thuyền tình cặp bến
Tiếc rằng thay số trời âu định mệnh
Mất nhau rồi.. ta đã từng vấn vương
Nhạt mờ... Nhạt mờ... giữa màng sương
Người thương - Người thương !
Lẽ thường thành người lạ...
Em xa rồi... xa quá !
Người lạ dẫu từng thương !
Kết Thúc (END) |
|
|