Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » What Is Love Tác Giả: Sưu Tầm    
    “Just like a star accross my sky
    Just like a angel of the page
    You have appeared to my life
    Fell like I’ll never be the same...”
    ..............
    5h30 sáng. Hôm nay là chủ nhật.
    Giọng của Corinne Bailey Rae vẫn nhẹ nhàng như vậy, chỉ có cảm xúc của nó đã khác đi. Đã 2 tháng, nó thức dậy mỗi ngày như thế. nó tự cười nhạo chính mình.
    Đôi khi, cảm giác hoang hoải còn dễ chịu hơn sự trống rỗng...
    “-Này cậu vẫn còn đẹp trai chứ?
    -Nhầm số rồi bạn ơi.
    -Tớ không nhầm ! ;)”
    Nó lặng ngồi nhìn chậu cây xương rồng không hoa đặt bơ vơ trên bậu cửa sổ- món quà đầu tiên, là cậu tặng. Lắc mạnh đầu cố xua đi những thứ xưa cũ. Vẫn vậy. Con người ta đôi khi thật kì lạ. Kì lạ đến đáng thương.
    Cuộc sống của nó, ngoài việc không có cậu, thì mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo bình thường. Học trên giảng đường, tự học ở thư viện, thi thoảng đi chơi đâu đó với đám bạn thân, làm quen thêm vài người bạn mới. Nó còn hay tới một quán cà phê nho nhỏ. Có khi đến nhấm nháp một cốc cà phê nóng, có khi lơ đãng nghe từng dòng nhạc khẽ trôi bồng bềnh khắp không gian, nhìn bác chủ quán trung niên lật giở từng trang sách cũ, cũng có khi lại dõi theo cậu nhân viên đeo tạp giề đỏ chăm chỉ lau chùi, dọn dẹp, hay nhìn ngắm những bông hoa be bé mới hé nụ.
    “-Tớ nghĩ chúng ta cần thêm thời gian. Có lẽ cậu không hiểu tớ như tớ tưởng...”
    Ừ, từ khi nào thế cậu?
    
- o O o -

    Nó vẫn nhớ.
    Tháng 6. Những ngày tháng ôn thi đại học lần thứ 2. Không cần đến trận nắng dữ dội thừa mứa phủ đầy bên trên lớp bê tông trần lớp học với nhiệt độ phòng gần 40 độ C, hay những cái đầu cúi cúi chép chép không ngừng như rệp máy tính kia, thì với tâm thế của 1 đứa thi lại, đã đủ làm nó muốn ngộp thở rồi. Nó nhận ra, khi bạn sẩy chân tụt xuống dốc, bạn bè vẫn đang từng bước tiến lên, chỉ còn lại 1 mình bạn, thì chỉ 1 viên sỏi nhỏ bé vô tình lọt trong lòng giày cũng đủ làm bạn thấy mình là kẻ xui xẻo và hèn kém nhất cái thế giới này rồi. Nó bức bối. Nó ngao ngán. Nó không muốn khóc.
    Nó vẫn luôn tự cho mình là một kẻ mạnh mẽ, thương cảm thậm chí thương hại những cô nàng mít ướt bi lụy. Nhưng cuộc sống vẫn luôn khiến cho người ta phải bất ngờ. Nó nhận ra, những kẻ tự cho mình cứng rắn, hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, và ngay cả bản thân nó, thật ra đều vô cùng yếu đuối. Tất cả, đến một lúc nào đó đều cần được ai ủi, bao bọc, chở che. Và cũng thật hay ho, khi nhược điểm của phái yếu lại chính là cơ hội của phái mạnh.
    Cậu đã xuất hiện như thế. Trong chính những ngày nó đang gắng gượng một cách yếu ớt. Với tất cả.
    Cho đến giờ, nó vẫn nghĩ rằng gặp được cậu là một duyên phận rất lớn trong đời mà mình có được. Thật ra, tình yêu là thứ tạo ra cái được gọi là “ duyên” ấy.
    “-Này này!
    -(quay xuống)
    -Bài một cậu ra đáp án bao nhiêu?
    -B
    -Hử, sao tớ k ra thế nhỉ... cậu tính ntnao thế?”
    Cậu là học sinh top đầu của lớp ôn thi ấy. Học Hóa siêu đỉnh, mà không, cả ba môn đều đỉnh. Cậu cũng là thi lại, nhưng không như nó, cậu là từ bỏ ngôi trường hiện tại đang học để thi vào trường cậu thật sự yêu thích. Và chẳng rõ từ bao h, cậu trở thành động lực lớn lao mỗi ngày tới lớp của nó.
    Nó dậy lúc 5h30’ mỗi sáng, ăn uống, chuẩn bị thật nhanh, rồi với tốc độ nhanh nhất có thể, bắt chuyến bus sớm nhất đến trường - chỉ để có thể chống cằm chờ đợi được thấy dáng cậu đi hết khoảng sân rộng bước vào lớp. Cậu hay mặc áo của đội bóng yêu thích Arsenal, phông trơn cộc tay, hay thi thoảng là sơ mi. Cậu ngồi bàn trên và nó ngồi bàn dưới. Cô bé bên cạnh nó, là bạn cậu. Những thứ đầu tiên về cậu đã bắt đầu với nó như thế. Không ít lần nó khiến cô bạn ấy phát bực đến hét lên khi luôn miệng hỏi về cậu; bài tập nào cả hai đang bí nó cũng dứt khoát... không nghĩ nữa, để đó mai hỏi cậu. Nó muốn hỏi bài thật nhiều chỉ để được thấy cậu cười. Những câu hỏi ngu ngơ của nó luôn khiến cậu cười. Điều đó đối với nó chẳng khác nào vừa tìm ra cách nhớ nhanh mấy cái đồng phân hình học thú vị và hay ho.
    Những ngày hè ngột ngạt ấy bỗng trở nên thật đáng nhớ.
    “-Cậu đúng là vừa ngốc vừa điên. Siêu cấp.”
    -Người ta bảo nồi nào úp vung nấy, cậu có lẽ nên tìm cái nắp vung khác tròn trịa, vừa vặn hơn rồi...
    -Nếu cái nắp không phải là cậu, thì tớ sẵng sàng là 1 cái nồi không có nắp.”
    Đền đáp cho những ngày miệt mài ôn luyện, cuối cùng nó cũng đã có kết quả. Điểm k quá cao, nhưng vừa đủ để vào trường nó thích. Khỏi phải nói nó đã vui đến thế nào. Và càng tuyệt vời hơn khi nó biết tin cậu cũng đã vào được ngôi trường mơ ước ấy. Nhìn vào điểm số cao ngất ngưởng ấy, nó cũng không quá ngạc nhiên với kết quả của cậu. Sau bao đắn đó viết r lại xóa, nó cắn môi nhấn gửi cái tin nhắn kia...
    Và như 1 nút công tắc tự động được bật lên, ngày hôm ấy nó đã cùng cậu nói chuyện thật nhiều, nhiều hơn gần 2 tháng trong lớp ôn thi cùng cậu trước đó. Khi ấy nó cảm tưởng thời gian đang chạy chứ không phải đang từ từ trôi qua. Thậm chí luyên thuyên cả những chuyện như cậu rất thích ăn súp lơ; cậu thích ăn táo với đào; thích ars từ bao giờ; cậu nói cậu có cái xe huyền thoại đi không bao giờ tuột xích; cậu thích truyện của Thiên Hạ Bá Xướng, thích xem phim kinh dị nữa. Còn nó, nó thích nghe cậu nói, thích tự tay làm cho cậu những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, thích nghe những người bạn thân của cậu nói về cậu, thích đôi mắt híp lại mỗi khi cậu cười, thích cái lưng của cậu, cánh tay rắn chắc lộ ra mỗi lần cậu sắn tay áo, và thích cả cái cách 1 người dần dần trở thành một điều gì đó thật đặc biệt!
    “-Cậu lạnh không?
    -* chớp chớp*
    -(mở ba lô) Này mặc vào. Không biết hôm nay gió mùa sao!
    -...
    (Hôm sau đến lớp)
    -Áo này có mùi của tớ rồi, giặt lâu khô lắm, ít cũng phải... vài chục năm nữa cơ =)))”
    
- o O o -

    Tháng 12. Hà Nội lạnh. Sau khi tự pha cho mình cốc cà phê nóng , nhâm nhi cùng những giai điệu piano cũ kĩ, nó chợt thấy thèm những cơn gió se sắt. Sắp xếp lại những thứ còn ngổn ngang, nó khoác áo, quấn thêm chiếc khăn len bước ra đường. Hà Nội mùa này buồn và vương vấn. Đôi chân bước đi không chủ đích thường đưa người ta tới những chốn cũ.
    Đoạn đường lá vàng cậu đã nắm tay nó đi qua; những chùm hoa sữa thơm nồng khiến cậu dị ứng giờ đã là những chùm bông trắng lơ thơ trong gió; hàng ghế xe bus nó đã từng tựa vai cậu và ngủ ngon lành; rạp chiếu phim hai đứa từng xem; cây cầu hai đứa cùng ăn ngô nướng, cùng ngắm hoàng hôn; trạm xe bus, nơi cậu “đau khổ” thừa nhận mình là kẻ thất bại khi tính sai tọa độ để nụ hôn trộm đầu tiên vụng về trượt trên má...
    Ngày ấy đi giữa hai hàng cây lá đã lác đác vàng, cậu khẽ thì thầm:
    “-Này, tớ cũng thích cậu đấy!”
    Ngày hôm ấy nó đã không biết mình đã về nhà ntnao. Tâm trí nó vẫn treo lơ lửng theo câu nói ấy của cậu. Ngày hôm ấy nhìn đâu nó cũng thấy đẹp. Gặp ai nó cũng có thể nhe răng ra mà cười với họ. Thậm chí cậu bạn nhường ghế trên xe bus thấy biểu hiện của nó còn trợn tròn mắt nhìn nó đủ 10’ ngỡ ngàng rồi ms quay đi chỗ khác.
    Và rồi cũng trên con đường ấy không lâu sau, nó ôm ghì lấy đứa bạn thân mà bật khóc.
    
- o O o -

    Mưa lất phất. Thản nhiên và lạnh lẽo. Nó vẫn lặng lẽ dạo bộ trên những con phố dài, ngắm nghía cuộc sống vun vút qua trước mặt. nỗi nhớ cứ dai dẳng như thế. Mưa hắt đầy trên những ô kính, trên vòm ô, khắc khoải và lặng lẽ. Những kí ức chắp ghép phủ đầy trên những chiếc lá vàng rơi rụng dưới chân, trên những nốt nhạc thân quen phát ra từ nơi nào đó. Bước tới gần. Là Once.
    Có lẽ đúng như cái tên, Once là quán cà phê nó chỉ có cơ hội bước vào một lần duy nhất - cùng cậu. Những ngày sau đó, nó vẫn vô thức dừng chân trước cửa quán, nhìn ngắm nơi chứa đựng hình ảnh cuối cùng của cậu. Cứ như thế, nó chỉ đến bên ngoài, lẳng lặng, rồi đi. Nó chỉ đủ dũng cảm bước vào lần thứ 2, cũng là mở đầu cho n lần sau đó khi bắt gặp đôi mắt của một người lạ nhưng không lạ hoàn toàn. Cứ nhìn cô như vậy, qua tấm kính lớn của quán. Đôi mắt thật nhiều nắng.
    Những ca từ ấy lại khe khẽ vang lên.
    “Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
    Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh...”
    
- o O o -

    Ngày sinh nhật của cậu, cậu đã rất vui. Nó không ở cạnh nhưng cậu được đón tuổi mới trong vòng tay chúc mừng của bạn bè. Nó cũng đã rất vui khi thấy cậu cười. Cậu có những người bạn từ thủa bé thơ, cùng vui buồn bao nhiêu năm tháng. Có thể nói, những người bạn ấy vs cậu, chỉ xếp sau Gia đình.
    Nó biết cậu yêu quý họ. Nó thông cảm khi cậu bớt thời gian để quan tâm chia sẻ với họ. Nhưng vấn đề lại từ phía bên kia. Con gái, trong mọi mối qh đều luôn ích kỉ!
    “-Cậu đang ghen với bạn của tớ đấy à?
    -...
    -Có lẽ yêu thương của tớ không bao giờ là đủ với cậu cả!”
    Chẳng có giới hạn nào cho yêu thương cả. Và Tình yêu sẽ thật đơn giản, nếu nó chỉ là câu chuyện của hai người. Bạn bè đều nói nó thật ngu ngốc. Đứa bạn thân còn nhìn thẳng vào mắt nó, hất hàm hỏi nó:
    -Mày có biết trên đời này thứ gì là vô nghĩa nhất không?
    -...
    - Lời hứa của đàn ông.
    Thực ra niềm tin không phải là món quà vô giá mà ta dành cho người khác bởi đôi khi sự tin tưởng, hóa ra là một việc rất... đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa là bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng lên vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Và nó, rõ ràng đã phải chịu tổn thương khi mọi thứ thay đổi như một lẽ dĩ nhiên.
    “-Cậu sẽ yêu tớ trong bao lâu?.
    -Cho tới khi cậu hết yêu tớ.”
    
- o O o -

    Hôm nay Once có thêm ba chậu hoa mới. Hai chậu cẩm tú cầu và một chậu cẩm chướng. Giờ nó đã trờ thành khách quen của quán. Quán chỉ có 1 ông chủ và 1 nhân viên cùng khoảng 7-8 cái bàn gỗ nhỏ. Xây dựng trên tầng 3 của một tòa nhà đã cũ, mọi ô cửa đều là kính để có thể hứng lấy trọn vẹn những thứ bên ngoài. Nắng ấm áp, mưa nhẹ nhàng, và cả những đám mây xôm xốp lững lờ phía trên. Once cho nó cảm giác thân quen đến kì lạ. Những ngăn tủ sách nó nhâm nhi cùng cà phê chiều, những chậu cây nho nhỏ, hoặc hoa thay cho những bình cắm hoa khô thường thấy. Cả nụ cười quan tâm và vẫn ánh mắt ấm áp như lần đầu ấy của cậu nhân viên duy nhất, mỗi lần mang cà phê cho nó hay khi thanh toán hóa đơn. Không cần quan tâm những người xung quanh; không cần nói; không cần gắng gượng tỏ ra vui vẻ; cũng không cần sợ cô đơn. Không gian này khiến nó thấy an yên kì lạ. Cái cảm giác từng có những khi ở bên cạnh cậu. Yên bình và tin tưởng. Phải, đã từng.
    “-Lần sau cậu đừng mua hoa hồng nhé.
    -sao thế, cậu không thích à?
    -Ừ, tớ thích những thứ được trồng trong chậu hơn.. những thứ có rễ ấy. “
    Hôm qua. Tình cờ. vẫn trên con đường ấy. Vẫn là cậu. Nhưng cả hai chỉ bước, bước. Lặng lẽ.
    Nó đã không còn buồn.
    Người ta hay nói rằng, tình yêu giống như một chiếc áo len được cả hai đan từng mũi, mỗi ngày. Những mâu thuẫn không thể cùng nhau tháo gỡ sẽ dần lớn lên, rồi như 1 cái kéo tay thật mạnh vào sợi len đang đan dở. Tất cả đều tháo rời. Rơi. Có nỗi đau, có cả những tiếc nuối.
    
- o O o -

    Hôm nay là giáng sinh.
    Tan học, nó đến Once như thường lệ. Những bản nhạc bất hủ khiến giáng sinh tràn ngập, len lỏi tới từng ngóc ngách của quán cà phê nhỏ. Quán vắng khách.Cậu nhân viên đang lúi húi với những chậu hoa. Tỉ mẩn và cẩn trọng, cậu cúi xuống từng chậu, xem xét từng phiến lá, xới đất, tưới nước rồi lại xinh tươi đặt chúng trở về vị trí ban đầu. Nó nhìn đến thẫn thờ. Ánh mắt này, dáng người này... Phải rồi, đàn ông quyến rũ nhất khi họ dồn hết tâm trí làm 1 việc gì đó. Ngày ấy ngồi phía sau, nó đã ngắm không biết chán cái lưng của ai đó cặm cụi giải toán, làm hóa. Một tay là bút, 1 tay là máy tính. Trong vô thức, hình ảnh thân quen như ùa về. Trên môi nó mằn mặn. Cuối cùng cũng phải để mọi thứ ở lại...
    “- Tặng...cậu này! - cậu nhân viên trạc tuổi ấp úng đưa về phía nó chậu hoa cúc dại nhỏ sau khi thanh toán hóa đơn.
    -...
    -Chẳng phải cậu cũng thích chúng sao...ơ...đây là tớ tự trồng.... hôm nay là 1 ngày đặc biệt....
    -À..., cảm ơn. Giáng sinh vui vẻ!:)
    -um... cậu cũng thế, Giáng sinh vui vẻ!:)”
    Về tới nhà, nó đặt chậu cây lên bệ cửa sổ, cạnh cây xương rồng. Chúng thật đẹp. Nó thích nhìn ngắm và chăm sóc chúng cũng chính vì muốn thấy dáng vẻ này-tươi tắn và mạnh mẽ. Đúng vậy, Giáng sinh là để vui vẻ!
    Nó xòe lòng bàn tay ra, hứng lấy những giọt nước. Mưa rơi nhanh từ trên cao, đáp lộp bộp xuống mái nhà, rồi lại trượt dài theo cạnh viền của của mái hiên, tròn và đều đặn lăn xuống lòng bàn tay và cuối cùng trôi qua kẽ tay, từng giọt rơi xuống mặt đất.
    Có những thứ đã không thể lấy lại. Có những thứ sẽ mãi mãi trở thành hồi ức.
    Khi ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời,khoảng cách xa đến nỗi khi chúng ta đang thấy nó sáng lấp lánh, thì thực ra nó đã chết từ hàng ngàn năm trước rồi. Thứ chúng ta nhìn thấy, chỉ là ánh sáng vọng lại từ rất rất lâu. Vì vậy người ta nói, ngắm sao cũng như chúng ta đang ngắm nhìn quá khứ. Chỉ nên giữ lại những gì đẹp đẽ, yêu và được yêu trọn vẹn trong khoảnh khắc ấy. Nó đã từng hạnh phúc. Và nó đã từng có một chiếc áo len. Thật ấm.
    “-Tớ xin lỗi, tớ không xứng đáng với tình cảm của cậu..”
    Đã có người như một người anh, một người bạn, một người từng yêu thương nó vô điều kiện.
    Đã có người khiến nó hạnh phúc tới run rẩy, chỉ muốn ôm chặt không rời.
    Đã có người nói nó thật đặc biệt.
    Đã có người luôn bên cạnh khi nó ốm đau,mệt mỏi, chán chường.
    Đã có người kiên trì, giảng cho nó 1 bài toán tới lần thứ tư mà không nổi cáu.
    Và đã có người dậy cho nó biết cách dũng cảm, cao thượng và tiếp tục yêu thương.
    Có những thứ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết...
    Rằng cậu mặc sơ mi trắng là đẹp nhất.
    Rằng nó đã từng đi ngược đường về nhà chỉ để nhìn cậu nhiều thêm.
    Rằng nó dưới chục lần nhủ lòng bước chậm lại, yêu cậu ít đi một chút.
    Rằng có lúc nó muốn ôm cậu đến thế nào khi biết cậu cũng yếu đuối, cũng từng gắng gượng và thất bại.
    Rằng nó vẫn muốn một ngày được ăn món canh cá của cậu.
    Rằng tay cậu rất ấm.
    Rằng cậu từng là ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời.
    Rằng sau tất cả, cậu đã đi cùng nó một đoạn đường tuổi trẻ rồi.
    
- o O o -

    Những dòng người vẫn nối nhau dưới phố. Mưa vẫn rơi.
    Nó mở ngăn tủ, lấy ra chiếc hộp màu gỗ trầm cũ kĩ. Tờ giấy nháp cậu từng giảng bài cho nó, tấm vé bộ phim cùng xem khi sinh nhật cậu, vé từng chuyến xe bus, móc treo, vòng tay, vài thứ nhỏ nhặt và cả mấy chục cái hóa đơn mỗi lần lê la cùng nhau ăn uống khắp Hà Nội. Nó lấy trong túi áo hóa đơn cuối cùng ngày hôm nay, tiện tay bỏ cả vào trong hộp. Mảnh giấy nhỏ lật úp. Có thứ gì đó phía sau. Một dòng chữ được viết cẩn thận, nét chữ con trai:
    “ Cậu còn nhớ tớ không? 016
- o O o -
- o O o -
**”
    ...
    Nó lục giở lại mặt sau của tất cả những hoá đơn của Once từ trước tới nay. Từng tờ một. Tất cả. Vẫn là nét chữ mềm mại ấy...
    “Như một ngôi sao vụt qua nơi bầu trời
    Như một thiên thần ẩn mình sau trang sách
    Anh đã bước vào đời em như thế
    Cảm giác này em chưa từng trải qua bao giờ...”

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Mảnh Tình Sầu
» Cho Tôi Xin
» Lời Cuối Cho Anh
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Thư Bố Gửi Con
» Một Thoáng Yêu Đương
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Mơ Xuân
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm