Chửa đến canh ba trời đã rạng
Hoàng hôn chạng vạng hửng màu hồng
Đồng không mông quạnh đường mờ ảo
Không gian tĩnh mịch lòng chơi vơi.
Có nhớ...Quỳnh ơi! Đừng khép nữa
Hãy toả hương dẫn lối anh về
Tường vi ơi! Chớ vội phai phôi
Hãy giữ lại chút hồng thương nhớ.
Căn phòng kia khi mờ khi tỏ
Dáng em gầy còm cõi canh thâu
Ôm chiếc gối âu sầu thương nhớ
Choàng chăn nhung gợi nhớ hơi chàng.
Trong màn đêm vọng tiếng râm ran
Của bè lũ ve sầu gọi bạn
Tiếng cuốc kêu như mình than thở
Làn môi xinh đừng có vội vàng.
Trái tim reo réo rắt ngân vang
Như thôi thúc màn đêm u tối
Nắng có lên xin đừng chớ vội
Để màn đêm thổn thức...Chàng ơi!
Kết Thúc (END) |
|
|