Khi nắng cuối đông đã úa màu
Thương hồ...từ ấy biệt Tô Châu
Đầu non sương khói giăng mù mịt
Cuối biển tang thương nước đục ngầu
Vắng vẻ canh trường tiếng gió ngân
Vầng trăng đơn chiếc có hay rằng
Tay run ôm trọn màn hơi lạnh
Đem trải làm chăn tím cả lòng
Hoa nở bên thềm tỏa ngát hương
Nhởn nhơ Hồ điệp lượn quanh vườn
Ru tình, gợi nhớ say hồn mộng
Ngỡ phút tương phùng mãi vấn vương
Thổn thức con tim đắng nghẹn lời
Vàng gieo lát đát nỗi buồn khơi
Ngậm ngùi lật lại chân dung cũ
Lạc lối đường mê lạnh góc đời
Vơ vẫn đi tìm những ý thơ
Tri âm vắng dạng có đâu ngờ
Kiếm tìm ảo ảnh miền hoang tưởng
Đau đớn lòng ta đến tận giờ
Mơ ước một ngày nắng rải xinh
Ngắm sao đáy nước ánh lung linh
Đôi lòng hòa nhịp bên lầu mộng
Vẽ bức tranh yêu phá ÁN TÌNH
Tri kỷ xa rồi mắt lệ rơi
Mịt mờ mây nước vạn trùng khơi
Ngàn năm mây trắng còn bay mãi
Thành cổ, đồ xưa cháy mất rồi
Kết Thúc (END) |
|
|