Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Tuyển Tập Tình Đơn Phương Tác Giả: Sưu Tầm    
    Câu chuyện thứ 1: Mối tình đơn phương hóa đá ngàn năm
    Đến một ngày tôi chợt nhận ra, hình ảnh của “Ngốc” trong tôi đã quá lớn, tôi như bị cái cảm giác đó đè nặng lên người.
    Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng hình như chỉ có riêng tôi là mang trong lòng một cảm giác khó tả, cái cảm giác mà “Ngốc” vẫn thường gọi là “đơn phương”. Hơn 7 năm trời, có lúc hạnh phúc mà cũng có lúc mệt mỏi vô cùng. Hơn 7 năm trời, hình ảnh đó chưa bao giờ vụt tắt trong tôi. Hơn 7 năm trời, tôi lúc nào cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ về tôi để lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng không, càng dặn lòng thì lòng lại càng dâng trào cảm xúc.
    Đã có lúc tôi kìm nén muốn dập đi cảm giác đó để đi tìm một chân trời mới, thế nhưng tôi không hề cảm thấy thoải mái, và rồi cảm giác đó lại quay về và ngày càng lớn hơn trong tôi. Cũng đôi lần “Ngốc” có những biểu hiện làm tôi chết lặng, nhưng có lẽ do biết “Ngốc” quá lâu và cũng quá gần gũi nên tôi không thể nhận ra đó chỉ là sự vô tư trong tình bạn hay là gì gì đó nữa. Tôi nhiều lần cố gắng né tránh “Ngốc” vì tôi sợ, sợ hình ảnh đó lại lớn hơn, sợ tôi không kìm nén nổi cảm xúc. Nhưng tôi không thể khoanh tay trước những khó khăn của “Ngốc”, và thế là tôi không thể kiểm soát được mình mà chạy theo tiếng gọi của con tim, đến bên và giúp đỡ “Ngốc”. Mà mỗi lần như thế, tôi biết hình ảnh đó lại lớn thêm một ít.
    Khi “Ngốc” gặp khó khăn hay than thở với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với chính tôi vậy. Tôi và “Ngốc” có vẻ thân mật hơn, nhưng mọi thứ theo tôi thì chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi. Tôi đã làm tất cả nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng làm vậy là để được “Ngốc” nhìn khác hơn về mình, chưa bao giờ.
    Đã bao nhiêu lần nhìn thấy người khác đến và bày tỏ cùng “Ngốc”, là bấy nhiêu lần tôi chỉ đứng sau và lẳng lặng nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ những người đó, họ dám can đảm biểu hiện tình cảm với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn sợ mất đi một tình bạn tốt đẹp nên chỉ dặn lòng mình phải kìm nén lại mà thôi.
    Cho đến một ngày, tôi nhận thấy “Ngốc” có một số biểu hiện lạ, tôi muốn thổ lộ cùng “Ngốc”, nhưng rồi lại thôi, vì “Ngốc” còn đang bận quá nhiều với công việc, cuộc sống riêng tư, vì tôi không muốn “Ngốc” nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng cuộc sống của “Ngốc”, và trên hết tôi luôn muốn “Ngốc” đạt được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng “Ngốc” biết không, cảm giác kìm nén đó thật là khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới “Ngốc” là tôi đã hạnh phúc rồi, nhưng sau đó tôi lại quặn lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi, chưa bao giờ có một thứ tình cảm cao hơn tình bạn.
    Mệt mỏi lắm, vất vả lắm. Tôi thật sự muốn “Ngốc” biết cảm giác và suy nghĩ của tôi, thật sự như thế.
    câu chuyện thứ 2: Em sẽ như gió biển!
    Vậy là em đã ra đi thật rồi! Một mình anh ngồi đây miên man nỗi nhớ, lòng trĩu nặng cho một hoài niệm đã xa.
    Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ bờ dịu êm nhè nhẹ mà lòng anh thật buồn. Nhớ! Nhớ lắm em biết không? Anh - không phải là tình đầu, mà em cũng chẳng là tình cuối, một sự thật để rồi chúng ta lại phải xa nhau như cơn gió biển.
    
- o O o -

    Chiều hôm ấy như thường lệ tôi thả mình cùng sóng biển, hòa lòng mình cùng những cơn gió nhè nhẹ trên bãi biển đầy cát vàng, một nét đẹp còn lưu lại nơi làng quê. Tôi như thấy lòng mình thật thanh thản sau một tuần làm việc căng thẳng khi hòa mình cùng sóng, gió, biển cả mênh mông, cùng mùi thơm của hàng khuynh diệp xanh mát.
    Rồi tôi gặp em, cô gái nhỏ có đôi mắt đen huyền, mái tóc dài xõa ngang lưng, nụ cười duyên với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp dịu dàng mà đằm thắm. Em đến thật nhẹ nhàng như cơn gió biển thoáng qua làm mát lòng tôi ngay buổi đầu gặp mặt.
    - Anh gì ơi, cho em hỏi? - em cất lời khi tôi đang mãi miết thả mình cùng những dòng suy tư, giật mình tôi quay lại. - Gì vậy em?
    - Anh có phải học trường ĐH Y Vinh không? Em thấy anh quen quen?
    - Ừ, đúng rồi em! Nhưng anh đã ra trường và đi làm hơn một năm rồi, có việc gì không em? Sao em biết anh?
    - Dạ, cũng không có việc gì. Em thấy anh quen nên hỏi vậy!
    - Thế em thấy anh lúc nào?
    - À, em có đứa bạn học bên trường Y, nên thỉnh thoảng em có sang bên ấy chơi và có gặp anh mấy lần, chắc anh không biết em đâu.
    - Ừ, em thông cảm, anh không nhớ đã gặp em hay chưa nữa.
    - Vì anh là lớp trưởng nên không biết em cũng phải thôi, mấy lần đi cùng bạn em qua tham gia các buổi dã ngoại của lớp anh nên mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay pha trò.
    - Em quá khen anh rồi, anh cũng bình thường thôi mà. Thế em học trường nào? Quê em ở đâu? Sao giờ ở đây?
    - Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên em về nhà bạn chơi, nhà bạn em gần biển mà, em quê ở NH, em học trường TH.
    Tường Vy là tên em, một cái tên thật đẹp và nhiều ý nghĩa. Tôi và em quen nhau từ đó, cũng thật tình cờ và có chút gì đó vui vui, không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên qua đi, giờ đây đã đi làm mà vẫn có người nhớ đến tôi.
    Em sẽ như cơn gió biển!, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, bao, tinh yeu giau kin, em ra di
    Tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới... (Ảnh minh họa)
    Cũng từ đó tôi và em thường xuyên gọi điện và nhắn tin, hẹn hò trò chuyện cùng nhau, thật bất ngờ vì cơ quan của em cũng cũng gần với cơ quan tôi. Tình yêu của tôi và em cũng lớn dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên bình lặng lẽ, càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn và tôi phát hiện ra ở em nhiều điều bất ngờ và tràn đầy yêu thương, tôi yêu em thật nhiều và cũng dần quên đi mối tình đầu.
    Đang say đắm với những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị thì một hôm em có hỏi tôi:
    - Nếu còn bốn ngày để anh yêu em thì anh chọn những ngày nào?
    - Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông - tôi trả lời.
    - Thế còn ba ngày?
    - Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.
    - Vậy chỉ còn hai ngày?
    - Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.
    - Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?
    - Anh yêu em ngày anh còn sống.
    Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ không có ý gì cả nhưng trong thâm tâm tôi cũng thật vui vì suốt chặng đường đời tình yêu tôi mãi dành cho em, và hạnh phúc ấy mãi không bao giờ thay đổi.
    Tường Vy là một loài hoa đẹp, dịu dàng, kiêu sa nhưng mong manh dễ tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình cảm và đầy yêu thương, luôn cho tôi những bất ngờ và đầy kiêu hãnh khi đi bên em, nhưng ẩn trong em là một nỗi suy nghĩ rất riêng và cũng rất dễ tổn thương. Tôi yêu em, tôn trọng em và luôn gìn giữ tình yêu mình đang có.
    Nhưng trong tình yêu thật là không phải lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những câu hỏi của em tôi không thể hiểu hết? Có chăng nó sẽ bắt đầu cho một điều gì đó mơ hồ xa cách. Nhưng ý nghĩ của tôi dần dần trôi vào quá khứ vì tình yêu của tôi và em đã đi được ba năm rồi, cũng là một thời gian để lắng nghe con tim mình lên tiếng cho một tình yêu.
    Thế rồi một ngày sáng sớm tôi nhận được tin nhắn “Em rất nhớ anh”. Chỉ thế thôi mà lòng thật hạnh phúc, trái tim rạo rực đến lạ, đâu biết rằng sau giây phút hạnh phúc là nỗi buồn đến se lòng không thể tâm sự cùng ai.
    Kể từ sau tin nhắn đó em không còn liên lạc với tôi nữa, gọi điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời và em đã ra đi trong nỗi nhớ khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết buồn thôi và nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, không ngờ giờ đã trở thành sự thật “Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật nhẹ nhàng”. Em ra đi mà đâu biết rằng tôi buồn và nhớ em thật nhiều dẫu rằng em có lý do riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn, tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới.
    Cơn gió biển chiều cuối tuần... miên man!
    câu chuyện thứ 3: "Đừng đi"
    "Đừng đi..."
    “Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”
    Có lẽ khi con tim đã đến giới hạn chịu đựng của nó, khi những cảm xúc không còn là cái đuôi của lí trí thì như một lẽ tự nhiên, Thu chỉ hành động theo con tim mà thôi. Cô chỉ cố níu kéo một người đàn ông ở lại, người cô yêu thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại không dám bày tỏ, không dám bước tới. Chỉ vì anh quá hoàn mĩ, anh lịch thiệp và giàu có, anh có bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong số đó, cô không đẹp và chỉ là một giáo viên mầm non hợp đồng, cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo nài nỉ anh trai rủ Nam đến nhà chơi.
    Lấy hết can đảm cô gọi điện hẹn gặp anh...
    Đúng, từ trước đến nay, cô chỉ dám đứng xa ngắm anh, lòng cô khấp khởi khi anh nhẹ nhàng gọi cô là “bé yêu”. Có lẽ với anh, cô chỉ là một đứa em gái bé nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của bạn thân cũng là em của mình. Từ bao giờ, cái ý nghĩ đó đã ăn sâu vào tim cô, cô chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với anh. Cô sợ đánh mất sợi dây mỏng manh gắn kết mối quan hệ giữa hai người. Cô sợ một lúc nào đó, khi biết tình cảm của cô, anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
    Nhiều lúc cô vẫn nghĩ tới những cử chỉ thân mật của anh, khi anh nói: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”.Thu biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, nhưng đã có lúc cô hy vọng, đã có lúc cô nghĩ đó là câu nói thật lòng anh dành cho cô. Nhưng Thu luôn dừng lại đúng lúc, cô không muốn tự huyễn hoặc mình trong sự ảo tưởng, cô không muốn cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một ai đó mà cô không dám bước tới.
    Thu còn nhớ khi anh nắm tay cô trong lần đi xem ca nhạc đông người chen chúc, nhưng như một bản năng, cô tự động rụt tay về. Mặc dù tối hôm ấy, cô đã mất hằng giờ chỉ để ngắm tay mình và nhớ lại mùi hương trên con người anh. Không biết có phải vì quá thương nhớ, vì cảm xúc với anh ngày một đong đầy hay không, mà nhiều lúc cô thấy ánh mắt anh sâu lắng, chan chứa đến thế, nhiều lúc cô thấy trong những tin nhắn hàng đêm anh trò chuyện với cô, đó không đơn thuần là tình cảm dành cho đứa em gái của bạn.
    Nhưng vẫn như mọi lần, cô biết cách để thu mình về, cô biết cách khiến trái tim dừng ở đâu. Và Nam vẫn đó, nguyên vẹn trong trái tim cô. Dù đã có lúc cô tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống café bệt, lúc anh nắm chặt tay cô len qua dòng người đông đúc, nhưng cô không muốn mình lấn quá sâu, nếu anh không chấp nhận tình cảm của cô, cô không sợ mình đau, cô có thể chịu đựng được điều đó, nhưng cô sợ mất anh, sợ không được nhìn thấy anh nữa.
    "Đừng đi...", Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, bao, tinh yeu giau kin, hanh phuc
    Phút giây hạnh phúc này là dành cho cô... (Ảnh minh họa)
    Bạn bè nói cô nhút nhát và quá nhạy cảm. Thậm chí theo đánh giá của nhỏ bạn, Nam cũng có cảm tình với cô, nhưng những lúc ấy cô chỉ cười buồn. Đúng, có lẽ cô quá nhút nhát để có thể bày tỏ, nhưng cô không dám đánh cược, trước giờ luôn là như thế, cô vẫn hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.
    Khi nghe anh trai báo tin Nam sắp chuyển công tác, và hứng khởi bàn về những dự định tổ chức một bữa tiệc chia tay. Lúc ấy, tai cô như ù đi, bước thật nhanh về phòng trong vô thức, cô oà khóc: Thật sự không có cơ hội dành cho cô sao? Lấy hết can đảm cô gọi điện hẹn gặp anh. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cô.
    Đối diện với anh trong quán café. Nhìn vào đôi mắt như đang chờ đợi điều gì đó ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều muốn bày tỏ, bao nhiêu thứ muốn anh thấu hiểu bỗng nhiên tan biến hết, thứ dũng khí cô chuẩn bị có lẽ đã rơi rớt đâu đó khi cô lao như bay đến gặp anh. Cuối cùng, cô không tin nổi mình đã nói: “Em nghe nói anh chuẩn bị được thăng chức nên chuyển công tác, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn mắt nhìn cô, sự ngạc nhiên xem lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh phải về chuẩn bị hành lí đã nhé, gặp em sau…”. Nhìn thấy Nam cười buồn và quay đi, bất giác cô chạy đến níu lấy vạt áo anh, đôi chân anh khựng lại khi nghe cô nói trong tiếng nấc: “Đừng đi…”
    Cúi xuống lau nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu không dám ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh. Lí trí của cô đã không còn đủ sức chống lại những cảm xúc, những xáo trộn trong tim nữa. Nó hiển hiện rõ ở từng đường nét trên khuôn mặt cô, đôi gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, những giọt nước mắt cứ chực trào ra… Những cảm xúc dồn nén bấy lâu, biết bao thổn thức bỗng nhiên vỡ oà trong phút chốc: “Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…” Thu nức nở nói. Nhưng cô không để ý thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt Nam, đôi mắt nhoè đi khiến cô không thấy được nụ cười rạng ngời của anh lúc đó, chỉ khi anh ôm chầm lấy cô và nói: “Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu, anh nhờ anh trai em nói dối đấy, vì em khó quá, tán kiểu nào cũng không đổ nên anh muốn xem anh có giá trị chút nào với em không thôi…”.
    Thu ngỡ ngàng nhìn anh, đối diện với khuôn mặt chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng, cô biết, tất cả là sự thật, và phút giây hạnh phúc này là dành cho cô. Và cô đã tìm được lời giải cho trái tim, cho tương lai của mình.
    Câu chuyện thứ 4:Em sẽ mãi yêu anh!
    Em đã bị gục ngã tr­­ước nh­ững ­sự lựa chọn sai lầm của chính mình, cuộc sống đã dạy cho em quá nhiều điều, và em hiểu được rằng tất cả chỉ đều là ảo ảnh...
    Em đã yêu anh nhiều hơn nh­­ững gì có thể, nh­ưng tất cả rồi cũng sẽ vô nghĩa đối với anh, anh đã thật tàn nhẫn khi để lại cho em một vết thương lòng trong tuyệt vọng. Em biết mình không có quyền gì để đòi hỏi, cũng không có quyền gì để trách anh, nh­ưng trong sâu thẳm trái tim em - anh mãi mãi thuộc về miền ký ức đau khổ.
    Em vẫn sẽ yêu anh, yêu trong tuyệt vọng... (Ảnh minh họa)
    Lần đầu tiên em hiểu đúng nghĩa của hai từ "tuyệt vọng". Sự thật trần trụi đã đánh thức em trong sự đắm chìm của ảo ảnh. Em - một người đàn bà cá tính và mạnh mẽ, trở nên yếu đuối và tan chảy trong vòng tay ân ái của anh. Em đã tự đốt cháy mình bằng một thứ tình yêu chứa đầy đam mê và tội lỗi, cảm nhận sự hạnh phúc trong cay đắng tủi hờn.
    Anh cuồng nhiệt nồng nàn và say đắm - nh­ững phút giây bên anh, em như chết lặng trong từng khoảnh khắc thật ngọt ngào, xen lẫn sự đau đớn trong từng khoảng trống thật vô hình.
    Em sẽ mãi yêu anh!, Bạn trẻ - Cuộc sống, Yeu anh, thu tinh yeu hay, thu tinh, hanh phuc, dam me, an ai
    Anh yêu à! Anh không phải là người đàn ông đầu tiên mà em yêu, nhưng anh sẽ mãi là người đàn ông mà em yêu nhất, dẫu biết rằng anh sẽ không bao gi­ờ là của riêng em, không bao giờ thuộc về em theo đúng nghĩa của nó. Em vẫn sẽ yêu anh, yêu trong tuyệt vọng và yêu trong đau khổ.
    Em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc...
    Em sẽ ra đi, sẽ bước khỏi cuộc đời anh bằng một con tim ứa máu, mang theo cả một miền ký ức thuộc về anh. Còn anh - anh hãy trở về với tất cả những gì là của anh, những gì anh đã từng lựa chọn. Em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc với tất cả những gì mà anh đang có, và tất cả những gì anh sẽ có.Tình yêu đã dạy cho em biết thế nào là phải hy sinh, thế nào là phải chấp nhận. Từ nay em sẽ một mình đối mặt với tất cả, một mình vượt qua cơn bão lòng, một mình hàn gắn những vết thương dù là trong vô vọng.
    Sau những cuôc tìm kiếm của tình yêu đơn phương mà bạn và tôi vẫn thường đặt ra câu hỏi tại sao mình lại yêu người ấy? Tại sao mình không dám phủ nhận?... rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu bạn nhưng chỉ có một câu kết luận. Bạn à! hãy tự tin nên vì sao mình không thử nhỉ? Hãy thổ lộ lòng mình bạn nhé! Chúc các bạn hạnh phúc như ý!

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Mảnh Tình Sầu
» Cho Tôi Xin
» Lời Cuối Cho Anh
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Thư Bố Gửi Con
» Một Thoáng Yêu Đương
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Mơ Xuân
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm