Khuấy nỗi lòng nghe vị đắng trào dâng
Ngâm nhi ngụm xót tràn tâm can dạ
Ta lặn lội giữa nhân gian nghiệt ngã
Để thấy đời tàn phá một miền yêu
Khuất một vòng nghe thấy biết vào điều
Miền dĩ vãng đạp tiêu tan sợi nhớ
Dư âm gọt lên hồn thơ vụn vỡ
Vết thương sầu loang lở giấc tình khôi
Bóng hoàng hôn xô đẩy chổ ta ngồi
Cà phê đắng gõ môi mòn chảy máu
Đưa tay khuấy muổng đời ta hiểu thấu
Vị ngọt đường không đẫm để tình say
Khuấy nhẹ tay ly đặc sánh đen đầy
Mùi hương toả ngất ngây cà phê đắng
Nhấp một ngụm não nề lòng sao nặng
Vị đau buồn chan trắng bạc bờ thương
Khuất hòa tan lời nói đẫm nước hương
Chợt vỡ hết vị đường trăm năm mộng
Đêm rủ xuống và đời nghiêng ngã sóng
Để ngấm lòng vị đắng cả đời ta....
Kết Thúc (END) |
|
|