Ánh khuya chênh chếch phủ giang cầu
Lữ Khách rong thuyền đến cõi đâu
Sương khói tiêu điều, than vạc oán
Tứ bề lạnh lẽo quạnh canh thâu
Hiên lầu rã rệu bóng giai nhân
Nấc nghẹn cô đơn nuốt lệ lần
Tay khảy phím Dương Cầm đứt ruột
Điệu buồn réo rắt động âm ngân
Mang kiếp đọa đày buôn phấn hương
Ghẹo hoa đùa nguyệt ngưỡng thê lương
Khi tàn gối chiếc khơi phiền muộn
Nỗi xót xa ai thấu đoạn trường
Trần tình khinh bỉ đắng chua cay
Nào biết quần hồng phận lá lay
Rạng rỡ nét ngài, kim đáy dạ
Tươi cười đưa đẩy chuốc men say
Ngã ngớn tiễn chân khách trở về
Cô phòng lạc lõng bước lê thê
Chênh vênh nỗi nhớ về quê tổ
Tuổi xế song thân, chợt não nề
Gửi chút hiếu lòng quyện gió trăng
Vượt ngàn hải lý, cưỡi sao băng
Rẽ mây lướt sóng hầu cho kịp
Tặng Mẹ kính Cha khỏa nhọc nhằn
Lại một đêm dài lờ lững trôi
Đường đời hun hút nhạt bờ môi
Nâng ly độc ẩm loài hoa dại
Khúc khuỷu thăng trầm côi cút côi.
Kết Thúc (END) |
|
|