Đêm phố thị mình em lẻ bước
Tháng ngày qua chẳng được chung đường
Cuộc đời tẻ nhạt buồn vương
Lẻ loi mình một canh trường biệt xa
Do số phận nên là cách trở
Mãi trầm luân tiếng nợ cung sầu
Vỉa hè ánh rọi đèn nâu
Gợi lên trống trải mơ cầu gãy đôi
Đứng nhìm ngắm dạ hồi thoi thúc
Ngẫm chăng giờ tiếng giục lòng tan
Vầng trăng ngả xuống sau tàn
Sao vì lụn tắt rồi chan lệ trào
Chốn biền biệt tìm trao mộng tưởng
Ấp xuân thì lỡ vướng niềm đau
Vùi chôn cảm xúc tim nhàu
Mi nhèm giấu chặt gần nhau ấm nồng.
Kết Thúc (END) |
|
|