Lỡ yêu người ấy mất rồi
Trái tim đánh thức liên hồi vọng âm
Êm êm , nhè nhẹ , thì thầm ...
Bên tai nghe tiếng sóng ngầm thoi đưa
Lỡ yêu nói mấy cho vừa ?
Hái chùm thơ thẩn sớm trưa đeo lòng
Thế là chín nhớ mười mong
Ta như kẻ trộm thuộc lòng đường đi
Lỡ yêu anh biết nói gì ?
Một thời ngốc nghếch cây si khéo trồng
Mơ màng mòn mỏi đường cong
Con ngươi héo úa bên hông cuộc đời
Lỡ yêu đôi mắt tinh khôi
Cho ai bơi lội rã rời chân tay
Nằm ôm bờ suối tóc dài
Nõn nà thon thả bờ vai hôm nào ?
aaNgười dự giờ "phơ râu bạc tóc "
Bụng kiến bò eo óc nỗi niềm
Lắng nghe câu chuyện chung riêng
Đố ai thấu hiểu con tim đòi gì ?
Người dự giờ đôi khi đau khổ
Góc bảng đen thách đố tầm nhìn
Thi nhau đưa vạn tấm hình
Đông -Tây , Kim Cổ rung rinh bức tường
Người dự giờ ngẫm thương số phận
Giọng giảng bài tin nhắn rót tai
Triệu ngàn ý đẹp , lời hay
Thao thao bất tuyệt bay ngoài song thưa
Người dự giờ sớm trưa , trưa sớm
Bục giảng kia "nghịch ngợm" đôi điều
Vui buồn lẫn lộn bao nhiêu
Quên trang giáo án ít nhiều bâng khuâng
Người dự giờ đôi lần thắc mắc
Chỗ ngồi đâu hẹp chật ra sao ???
Khổ thay bắt đứng thiệt lâu !
Bầy ong vỡ tổ rầu rầu vội bay
Người dự giờ đắng cay , cay đắng
Nghe thời gian bụi phấn rụng rơi
Nhóm kia , nhóm nọ ...trả lời
Đôi câu ngơ ngác tuổi đời mênh mông
Người dự giờ khơi trong , gạn đục
Bánh xe lăn vùn vụt dòng đời
Bên thềm tia nắng rong chơi
Ai ru câu hát chơi vơi ngập lòng ?
Người dự giờ trông mong là thế !
Chiều hoàng hôn ngồi kể chuyện xưa
Cảm ơn " ngọn cỏ gió đùa "
Sợi dây quá khứ bốn mùa reo thi
Lỡ yêu gỡ rối mai sau
Đặt muôn dấu hỏi vì sao lỗi thời
Thương nhau cay đắng ngọt bùi
Đôi khi đối mặt nghìn lời lặng câm
Lỡ yêu ta mãi khổ tâm
Lơ thơ nhền nhện tơ giăng lạnh lùng
Ru em về chốn nghìn trùng
Bờ mi ươn ướt chiều hun hút chiều
|