Hạt nắng vội ươm đầy không gian ấy!
Gọi nhẹ nhàn mau thức dậy bình minh
Có ai nghe được tiếng gió tâm tình
Thầm bảo nắng sao duyên mình chưa trọn
Nào đâu phải được đêm ngày đưa đón
Nắng của trời, gió của ngọn cây kia
Trót thương nhau nhưng định mệnh chia lìa
Niềm thương mãi dâng đầm đìa mắt lệ
Hờn hay trách với những gì không thể
Sẽ được gì? Vẫn mắt lệ phôi pha
Rồi sẽ nhanh gió đến gọi chiều tà
Nắng nhìn lại ánh đèn qua chua chát
Lòng mong nhớ đến đường quen vẫn lạc
Nắng của trời gió vẫn hát đấy thôi
Chút duyên kia cố chẳng thể đấp bồi
Tìm chi nữa tình xa xôi vạn nẻo.
|