Có phải vì chúng mình giận nhau
Nên mấy ngày qua, trời đổ mưa ko ngớt?
Sài Gòn thành sông, Hà Nội run lên từng đợt
Miền Trung thân yêu trong cơn bão đang về.
Chẳng có nắng vàng nên lòng bỗng tái tê
Nỗi nhớ mang tên của một người xa cách
Vì mình tự cao hay vì đôi tay lạnh
Để nỗi lòng chẳng gửi vẫn mang theo.
Chợt giật mình khi những tiếng chuông gieo
Chẳng phải tiếng em nên ậm ừ gác máy
Thành phố quen. Sao chẳng chỗ nào trốn chạy
Những cơn mưa mang nỗi nhớ dạt dào…
|