Đành trả em về với tự nhiên
Để không còn bận, chẳng ưu phiền
Thầm lo rồi cũng ngày dang dở
Giọt nhểu, vùi chôn một nỗi niềm!...
Bởi bến sông đây vắng mảnh đò
Làm sao có thể bước người qua
Cho thôi héo hắt sầu trông đợi
Cho hết bâng khuâng chuỗi ráng tà
Vườn xuân mộng thắm giữa mông mênh
Sớm tối đong đưa thổi dập dềnh
Chỉ một thoáng thôi trời trút giận
Cuồng phong kéo đến giũ tan tành!
Nụ hoa, đọt nhánh lú bao nhiêu
Nghiêng ngả, rụng rơi dưới ngọn khều
Trăng trắng mảng buồn phơi rũ rượi
Đau hồn ảo ảnh, nghẹn đìu hiu
Âm vang văng vẳng khúc thê lương
Đẩy cánh yêu đương rớt đoạn trường
Sắc tím nghìn năm màu ảm đạm
Phủ trùm che kín bóng tơ vương
Chắc kẻ ra đi đỡ bận lòng
Vì em rồi cũng ấm bên chồng
Dấu chân kỷ niệm, bầu thân ái
Lặng lẽ thời gian chuyển hoá dòng…
Đêm nay loáng thoáng gió rì rào
Thỉnh thoảng ngoài kia lắc xạc xào
Có phải hồn tình đang nức nở
Chạnh lòng cỏ lá trổi lao xao…
|